Đời này có những chuyện đau đớn
đến có lúc tưởng mình không thể nào chống cự được. Nghỉ việc. Phải xa rời một
tình yêu. Thôi trọng một người bạn... Nếu tất cả những mất mát gãy đổ đó sờ
thấy được kiểu như một cái chân bàn gãy, một cái cặp mất khóa, có lẽ đời chúng
ta đã đơn giản hơn nhiều.
Nhưng không hề như thế.
***
Nghỉ việc là một
việc nhìn thấy được, nhưng cơ sự ẩn tàng bên trong là chuyện chỉ có mình mới
hiểu. Mình không thể nào tường tận giải thích rằng mình yêu cái công việc ấy
dường nào, yêu từ cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ yêu đi, ngay cả khách hàng khó tính
làm mình bực bội, nhiều tuần không họp cũng thấy nhớ. Mình yêu những lần làm
việc về khuya, chạy xe dưới hàng cây chói đèn đường, đầu vẫn còn mang mang suy
nghĩ về dự án đang làm dở.
Và khi nghỉ việc,
chuyện ngày đồng nghĩa với việc mình phải từ bỏ một phần đời quen thuộc của
mình. Như cây mình đột nhiên gãy đi một nhánh cành tươi tốt.
Phải
xa rời một tình yêu thì còn nói làm gì. Dù là mình bỏ bên kia hay bên kia bỏ
mình thì đều đau đớn cả. Dù đã hết yêu rồi hay chưa, dù đã tính đến trăm năm
hay chỉ định vui vài giờ, thì mình cũng không thể nào tiên liệu được chuyện
chia cách này sẽ làm mình sụp đổ đến đâu, sụp đổ cục bộ hay toàn phần. Đi đâu
nhìn cái gì cũng thấy dính dáng đến người đó, dẫu không còn muốn nhớ. Như ngay
cả thấy một thứ không liên quan kiểu như cái áo màu xanh neon, cũng sẽ ráng
nghĩ cho bằng được một chuyện rất trớt quớt không ăn nhập, kiểu như "hình
như người kia chưa có cái áo nào màu này cả".
Vậy
đó, một cuộc tình đi qua cũng như là một cái cây bị bật gốc mùa bão, rễ mẹ rễ
con còn nằm yên trong đất, đâu phải chở cái xác cây đi là thôi, là xong, là đất
kia không còn giữ lại gì.
Chuyện
bạn bè đổ vỡ lại càng khó khăn hơn. Thôi trọng một người bạn có khi còn đau hơn
là chia tay một cuộc tình, cũng như tự nhiên mình phát hiện ra cái cành to lớn
nhất, mạnh mẽ nhất của mình bị sâu đục ruỗng cả. Gió một phát là mình chơi vơi
ngay tắp lự. Và mình phải làm sao đây, cái cành to ấy mình chặt đi thì không
nỡ, nhưng rồi để đó thì sâu sẽ ăn ruỗng cả cây mình mất.
Tất
nhiên mình chẳng thể làm gì hơn, vì mình là một cái cây. Sâu mọt, hay bão bùng
giật trốc gốc, hay có thằng khùng nào tự nhiên vác dao chặt đi bớt một cành to
... là những chuyện mình không thể kháng cự được. Có những chuyện để đó thì đau
đớn, mà muốn kháng cự cũng chẳng biết cách gì. Nếu người ta luôn biết cách
chống chọi những bất trắc trong đời này, thì đã chẳng có chuyện gì cần phải
nói.
Và như một cái cây, ta chỉ còn biết chờ đợi. Chờ
đợi có lẽ là một trong những cách kháng cự với nỗi đau hiệu quả nhất. Nó thụ
động nhất – vì khi đau đớn chả ai muốn làm gì cả, nhưng chủ động nhất, vì chờ
đợi là điều mình hoàn toàn có thể chủ động, và quen thuộc nhất, vì đời này
thiếu gì lần mình phải chờ đợi. Chờ rút tiền ở bốt ATM, chờ bạn qua đón đi
ăn, chờ người ta đáp trả tình yêu, chờ cho hạt mình gieo nảy mầm... Thì cũng
bằng cách đó, chúng ta sẽ chờ đợi được cho đến khi những chuyện buồn qua đi.
Suốt
bài, tôi đã cứ so sánh chúng ta với một cái cây, bạn có để ý không? Là vì cái
cây rất biết chờ đợi. Chờ đợi cho mình lên cành nhánh mới, chờ đợi cho mình tái
sinh từ một đống củi oằn, chờ đợi cho hoa lá mùa sau bung lên...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét