Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

SAO MẸ CŨNG NÓI DỐI CON?

Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều...thì ra người lớn cũng hay nói dối.
***
Mẹ ơi! Thỉnh thoảng con vẫn nói dối mẹ...

Lúc đang dạo phố với bạn, mẹ gọi điện, con nhanh nhảu: Con đi mua sách mẹ ạ.
Ngồi chuyện trò cùng người ấy bên bờ hồ, mẹ gọi, con nhỏ nhẹ: Con đang ôn bài trên thư viện!
Cuối tuần đi chơi, mẹ gọi con thưa: Con đang xem phim với bạn phòng bên.
Kẹt tiền ăn vì lỡ mua cái áo đắt tiền, con buồn thiu gọi về: Ở ngoài này ăn uống đắt đỏ quá mẹ ơi!...

Con hổ thẹn thú nhận vẫn hay nói dối mẹ như vậy đó và chẳng bao giờ nghĩ mẹ giấu con điều gì cả. Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều...thì ra người lớn cũng hay nói dối.
Là mẹ nói dối con: Ở nhà mẹ vẫn khoẻ, vẫn đi tập dưỡng sinh với các bác hàng xóm trong khi chân mẹ bong gân, sưng nhức mấy ngày liền không đi lại được.
Là mẹ nói dối con: Sáng nay mẹ đi chợ mua thức ăn trong khi một mình mẹ chỉ đĩa dưa cùng vài con mắm, dành tiền gửi cho con.
Là mẹ nói dối con: Đàn gà nhà mình đẻ nhiều lắm. Từng quả trứng tròn mẹ gói cho vào hộp, góp lại chờ có người về, gửi cho con gái yêu. "Chắc ở ngoài ấy nó ăn uống khổ lắm, làm gì được ăn quả trứng thơm ngon thế này", mẹ thở dài, vào ra mong ngóng tiếng gà cục ta cục tác.
Là mẹ nói dối con: Ở quê cũng ít mưa gió, chỉ thương con đường xa đi học ướt mưa. Vậy mà...dịp nghỉ lễ con về thấy mẹ rải xô chậu hứng nước mưa rỏ tong tong khắp nhà.
Là mẹ nói dối con: Áo ấm của mẹ còn nhiều lắm, mặc đã hết đâu, con dành tiền mua cái nào đẹp đẹp mà mặc. Thế nhưng, suốt ba ngày tết chỉ thấy mẹ tươi cười trong chiếc áo len hồng mặc từ hồi chưa nghỉ hưu.
Là mẹ biết con đang nói dối lúc nghe điện thoại của mẹ nhưng vẫn dịu dàng: Ừ, học bài rồi nghỉ sớm nghe con, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi với bạn bè cho thoải mái đầu óc con ạ!
Bao lần mẹ nói dối, bao điều mẹ giấu diếm chỉ mong được nghe tiếng cười trong vắt của con. Mẹ âm thầm dành hết những vất vả, thiếu thốn, cô đơn chỉ mong sao con được hạnh phúc, đủ đầy.
Sao mẹ cũng nói dối con, hả mẹ?

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

KHI ĐÀN ÔNG GHEN

Đàn ông nào chẳng ghen, nhưng mỗi đàn ông ghen một kiểu.
***
Trong Hán tự, chữ ghen có bộ nữ đi kèm - cứ như thể ghen là phẩm chất đặc thù của đàn bà, đàn ông chỉ biết đàn, không biết ghen. Thật ra có hiện tượng như vậy đơn giản vì chữ Hán do đàn ông nghĩ ra.
Ớt nào mà ớt chẳng cay. Đàn ông nào mà chẳng giống như ngày nghỉ nghĩa là chẳng bao giờ đủ nghĩ dài để không ghen. Đàn ông nào chẳng ghen, nhưng mỗi đàn ông ghen một kiểu.
Khi đàn ông ghen âm thầm

Có đàn ông máu sĩ diện sôi nổi hơn máu ghen: Tôi việc gì phải ghen?. Ngoài mặt thì thế nhưng bên trong trái tim vẫn ghen âm thầm như thể yêu âm thầm, tình đơn phương.
Cũng có đàn ông khi ghen âm thầm sẽ dồn hết cả tình thương yêu vào con cái, hay các con vật nuôi trong nhà. Một điều đau khổ của đàn ông là do đặc điểm giới tính, đàn ông không chia sẻ được nỗi đau đớn khi phải ghen tuông này với bạn bè. Hầu như không có đàn ông nào khóc lóc trong vòng tay bè bạn như phụ nữ thường làm.
Có lẽ bản chất hiếu thắng của đàn ông không cho phép họ bộc lộ sự "thất bại nhục nhã" đó. Vì vậy nỗi đau càng chất chứa trong lòng và họ cứ thầm lặng chịu đựng một mình.
Đàn ông nhiều khi như con đà điểu rúc đầu xuống cát. Có đàn ông đi công tác về thấy vợ ở nhà với anh Cường, vợ giải thích anh Cường đến sửa điện. Đàn ông nghe qua cũng có lý nên bỏ qua. Lần sau đàn ông đi công tác về thấy vợ ở nhà với anh Mạnh cũng với lý do đến sửa điện, đàn ông đã đoán đoán ra chuyện gì những vẫn làm ra vẻ thản nhiên hỏi thế anh Cường hôm trước đâu?
Nếu vì lý do nào đó mà đàn ông không thể hỏi thẳng vợ chuyện vợ quan hệ ngoài luồng, vẫn phải giả đui giả điếc thì đàn ông sẽ trở nên u uất, có thể sinh nát rượu, tự hủy hoại cuộc đời mình trong những trò cờ bạc trai gái.
Chính vì đàn ông ít bộc lộ nên đàn bà cứ tưởng họ ngu ngốc, thiếu hiểu biết, thiếu nhạy cảm, không biết gì. Thực ra, nhiều khi đàn ông biết vợ không chung thủy, nhưng nói ra xấu hổ nên họ giả vờ như không biết.
Khi đàn ông hỏi một cách khó chịu: "Sao dạo này em hay về muộn thế?" là họ muốn dừng ở mức độ nhắc nhở. Nếu đàn ông cụ thể hơn: "Nghe nói dạo này em hay đi ăn với thằng Xtrau lắm đấy" mà người vợ trả lời: "Làm gì có chuyện vớ vẩn đó", thì đa số đàn ông làm như cho qua.
Khi đàn ông chớm bộc lộ sự ghen tuông
Có đàn ông đi ngoài đường về, tìm cách gây sự với vợ. Bắt vợ bật đèn. Vợ bật đèn. Lại bắt vợ tắt đèn đi. Vợ tắt đèn. Lại bắt vợ bật đèn. Vợ bật đèn. Lại bắt vợ tắt đèn đi. Cứ thế ba lần. Một lúc sau đàn ông bất thần nghĩ ra, bảo: Chắc cô hẹn hò với thằng nào, tìm cách đánh tín hiệu cho nó chứ gì. Đấy là đàn ông đã dám dũng cảm bộc lộ sự ghen tuông.
Khó chịu vì cứ nhìn thấy người yêu suốt ngày chat với mấy tay đồng nghiệp nam trong cơ quan, có đàn ông quyết định kể nàng nghe một câu chuyện cổ tích tự biên. Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa, phú ông nọ có ba cô con gái, trong đó một cô suốt ngày thích chơi bắn bi với mấy thằng nhóc cùng xóm. Kết thúc truyện đau đớn ở chỗ hai cô kia đều lấy được chồng, còn một cô đến giờ đã mười ba tuổi mà vẫn ế vì... không anh nào thích để ý một cô nàng chỉ thích chơi với con trai.
Ưu điểm của thể loại ghen này là lỡ có... ghen nhầm cũng đỡ xấu hổ vì vốn cái sự ghen này rất lòng vòng và thường không bao giờ lộ liễu đến mức làm người sử dụng quê độ.
Tuy nhiên, khuyết điểm của nó là có thể người "được" ghen không bao giờ hiểu đàn ông muốn gì, tệ hơn là nàng tưởng đàn ông... mua vui cho nàng bằng một câu chuyện nhí nhảnh con cá cảnh.
Có đàn ông bộc lộ sự ghen tuông bằng cách tạo thương tích đầy mình cho... chính bản thân mình nên khoa học gọi là ghen kiểu "khổ nhục kế". Đàn ông có thể bỏ uống bia, bỏ chơi game hay nghiêm trọng hơn, "dằn mặt" đối thủ bằng cách chạy xe lạng quạng đâm cột điện, ngã cầu thang mẻ trán hoặc leo cây té lộn cổ... nói chung là bất cứ hình thức gì giúp đưa đàn ông đến tình trạng nằm một chỗ. Thế là đàn ông có một cái cớ hoành tráng để "kết tội" đối phương: "Tại vì anh thấy em đi chơi (đi ăn, đi cà phê...) với người ta, anh buồn, anh không thiết sống, anh gây tai nạn...".
Ghen kiểu này rất dễ đạt được mục đích vẻ vang, vì phái nữ vốn dễ mềm lòng, hay nhẹ dạ và luôn luôn (tự hào) nghĩ mình là nguyên nhân của mọi bi kịch. Nàng sẽ ân hận ngoan ngoãn quay về bên đàn ông.
Hạn chế lớn nhất của trường phái này là nếu chàng nào trót ghen hơi quá tay, kết cục có thể là nguy cơ nằm viện dài hạn hoặc bị thương nặng đến độ mất khả năng... mở miệng kết tội nàng.
Kinh nghiệm rút ra là đàn ông nên vận dụng chiêu thức này một cách vừa phải và phải biết vận dụng thêm nghệ thuật hóa trang.
Khi đàn ông ghen một cách "thẳng thắn"
Nếu người đàn ông phát hiện mình bị mất "nỏ thần", thường họ không truy kích cái tên "Trọng Thủy" nào đó để trừng trị, mà bao nhiêu ghen tuông, giận dữ được trút lên đầu "nàng Mỵ Châu nhẹ dạ".
Ghen kiểu thẳng thắn nghĩa là bộc lộ rõ ràng sự khó chịu của mình (chứ không phải là ghen kiểu "bốp chát hự" là kiểu ghen được giới chuyên môn đánh giá là đàn ông nhất!)
Áp dụng chiêu thức này, đàn ông hãy dẹp bỏ mọi tự ái, sĩ diện, đến nói thẳng với người yêu: "Anh đang ghen lắm đây. Anh không thích nhìn thấy em thế này thế kia... với gã này gã nọ... Anh rất khó chịu và ghen tuông khi em như vầy như vẩy...".
99% xác suất là khi đàn ông chưa dứt lời, đối tượng đã vội vàng thanh minh, giải tỏa mọi hiểu lầm (nếu đàn ông ghen lầm) hoặc đưa ra giải pháp để đàn ông không còn phải ghen nữa.
1% rủi ro, nàng không thèm nói lời nào mà lẳng lặng mà đi rồi khuất bóng, thì ít nhất đàn ông cũng biết được mình ghen chính xác đến mấy thành công lực và tình cảm đối phương dành cho mình sâu nặng đến mức độ nào.

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

THÍCH ANH - CHỈ LÀ EM KHÔNG NÓI

Đã tới lúc em không thể chịu được thái độ, lạnh lùng và thờ ơ của anh như thế nữa. Nếu như trước đây. Mỗi khi thấy em tới sớm, anh sẽ sang hỏi han, chuyện trò cùng em. Vậy mà giờ đây, anh chẳng còn hỏi han em như trước nữa.
***
Em nhớ lắm những buổi trưa ở lại, anh sang kêu em đi ăn. Mặc dù nhiều lần rất mệt hoặc nhiều việc chẳng muốn đi nhưng em vẫn đi vì em muốn được gặp anh, được nói chuyện cùng anh. Có thể, lúc đấy anh thấy em khó hiểu, hơi tiểu thư, hơi kênh kiệu nhưng thực sự không phải như thế đâu anh. Em biết, đã có lúc em hơi vô tâm, hơi hờ hững với anh. Em thờ ơ với những sự quan tâm và chăm sóc của anh.Có hôm 9 rưỡi tối rồi mà anh còn đến nhà thăm em vì biết em ốm, lúc đó em cũng cảm động lắm chứ. Nhưng rồi giờ thì sao hả anh???
Chẳng giống như trước nữa, giờ em có kêu xe em bị sao anh cũng mặc kệ. Anh cũng chẳng quan tâm mà hỏi xe em đã sửa chưa, hay anh đưa xe em đi sửa nhé. Anh cũng chẳng còn hỏi han khi em ốm, anh cũng chẳng còn cười và nói chuyện với em nhiều như trước nữa.
Thực sự mỗi lần thấy anh như vậy, em rất buồn. Đó là lúc em thấm thía cảm giác của sự cô đơn đến nhường nào. Em đã rất rất nhiều lần muốn dừng lại nhưng rồi em đều thất bại. Đã rất nhiều lần muốn tránh không đụng mặt anh trong công ty nhưng 2 khung phòng đối diện thì tránh thế nào được hả anh???

Đã nhiều lần không muốn quan tâm đến sự có mặt của anh nữa, nhưng con tim em yếu mềm chẳng thể làm thế được. Anh có biết những hôm anh kêu anh đi nhậu say, rồi những hôm anh không đến công ty vì bận đi công trường, những hôm anh ở lại làm việc buổi tối em đã lo cho anh như thế nào không? Nhưng anh chẳng thể biết được đâu.
Giờ đây, anh coi em như người xa lạ đến thế hay sao? Em đã biết lỗi của mình vì đã từng vô tâm, từng khó chịu với sự quan tâm của anh. Nhưng ai ngờ, đến lúc này đây em lại cần anh đến như thế. Là em sai rồi. Em biết sẽ chẳng có hy vọng gì khi níu kéo một người không còn muốn quan tâm tới mình nữa. Vậy thôi, em sẽ giữ cho riêng mình em, em sẽ vẫn dõi theo từng bước anh đi đến khi nào em không thể.
Anh ạ, dù có thế nào em cũng luôn mong anh được hạnh phúc, tìm được chốn bình yên trong cuộc sống tất bật và hối hả này. Em sẽ chẳng bao giờ nói cho anh biết, em thích anh đâu.

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

HÃY DÀNH CHO BẢN THÂN MÌNH ĐIỀU NGỌT NGÀO NHẤT

Một trong những thứ khiến bạn trở nên yếu đuối, đó là chuyện, bạn để ý quá nhiều đến xung quanh. Người có lứa đôi dập dìu trên phố quá nhiều khiến bạn bất an với sự lẻ loi của bản thân. Những vụ tỏ tình gây sốc trên mạng khiến bạn ước mong một lần là mình. Những đám cưới xa hoa và ảnh cưới ngọt ngào khiến bạn thấy mình khiếm khuyết, không có người yêu dường như là lỗi của chính bạn, bạn đã thiếu một điều gì đó để được hạnh phúc!
Vì thế nên một trong những bí quyết khiến bạn trở nên kiêu hãnh, đó là hãy tự tin rằng, bản thân bạn rất ổn, rất xứng đáng để yêu và được yêu thương.
***
Chỉ là hạnh phúc của bạn chậm chân hơn hạnh phúc của người khác vài tháng, vài năm mà thôi. Nhưng ta sẵn sàng trở nên tuyệt vời hơn trong thời gian đi tới hạnh phúc và yêu thương ấy. Bởi ta chẳng chờ đợi, mà ta luôn bận rộn, luôn có say mê, luôn có háo hức tìm kiếm.
Ta quá bận rộn để không hề cảm thấy lẻ loi, và ta đủ say mê để không phải mượn lấy bờ vai ai sát bên thì mới thấy ấm áp. Sự kiêu hãnh của những cô nàng độc thân đủ lấp lánh để ngay cả những cô nàng đã yêu, đã cưới cũng phải thèm muốn. Vấn đề là, bạn có biết cách tự tỏa sáng hay không!

Nếu bạn rất thích quán bar, nhưng rất sợ vào đó một mình, thì phải hiểu rằng, thực ra nỗi sợ ấy là vì, bạn không biết nhảy, bạn đỏ mặt ngay từ ngụm cocktail hay ly bia lạnh đầu tiên, bạn thiếu tự tin khi một mình đỗ xe trước cậu bảo vệ ngoài cửa. Có gì đâu, hãy bắt đầu bằng một lớp học sexy dance và rủ cả lớp vào quán bạn thích. Vào bar gọi bất cứ đồ uống nào bạn thấy tuyệt vời nhất, và có thể chỉ cần uống mùi hương và màu sắc cùng không gian thôi mà, ai bắt bạn sẽ phải dốc tận đáy một ly B52 đang cháy lửa xanh tím trước mặt!
Hoặc, hãy chọn một chiếc taxi để dừng tận cửa quán bar! Và rất nhiều nàng đồng nghiệp, thực ra rất muốn được bạn rủ tới một nơi họ cũng (vì ái ngại, vì một mình) chưa từng bước chân tới. Kiêu hãnh là lúc không đổ lỗi nỗi buồn của mình cho người khác. Không có hoàng tử, công chúa vẫn cứ là công chúa!
Nếu bạn đi qua một quán cà phê tuyệt đẹp và lãng mạn, có giàn hoa leo trên tường rất dễ thương, chỗ ngồi với góc nhìn ra mặt hồ ngọt ngào vô cùng, rồi nghĩ thầm: Bao giờ mình có người yêu sẽ dẫn nhau vào đây cầm tay, uống một ly cà phê lãng mạn chiều thứ 7, thì bạn nhầm rồi đấy! Cứ nghĩ thế thì bạn sẽ độc thân cho tới lúc cái quán đó đóng cửa và đổi chủ. Và bạn gặm nhấm sự chua chát của nỗi cô đơn không người yêu suốt thời gian đó!
Hãy mang theo cuốn sách bạn yêu thích, rồi chiều thứ Bảy nào tới cái quán xinh đẹp đó, ngồi chỗ bạn thích, gọi thứ đồ uống lãng mạn nhất, và nhâm nhi hạnh phúc của mình đi! Nếu chưa ai yêu bạn, không có nghĩa là bạn không có quyền yêu chính bản thân mình! Và dành cho bản thân mình điều ngọt ngào nhất trên đời!
Độc thân, còn cô đơn, không có nghĩa là không có quyền được sung sướng, ngọt ngào, lãng mạn. Chờ người khác yêu chi bằng hãy yêu lấy chính bản thân mình trước đã!

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

CÀ PHÊ ĐẮNG HAY NGỌT?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...
***
Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong lòng nguyền rủa con Ngọc nghỉ học mà không báo, làm nó chả kịp chuẩn bị mà đi muộn.
Bạn bè thân là thế! Bạn bè một thuở xách dép đi mẫu giáo là vậy.


Yên vị trong lớp, bàn chỉ còn nó và Tuấn. Mà trước khi Ngọc chuyển đến thì cũng chỉ có chúng nó. Lấy sách vở ra, nó liếc thằng Tuấn. Vẫn vậy! Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không nhìn. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không chào. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà chảnh, kiêu, sĩ.
- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".
Thằng Tuấn liếc nó một cái, buông một câu: "Gì?".
- "Hôm nay con Ngọc nghỉ.".
- "Thì sao?".
- "Tức là hôm nay tao sở hữu ba cái ngăn bàn. Ồ kế?".
- "Mày rảnh à?". Thằng Tuấn nhìn nó khinh khỉnh: "Hết chuyện để nói à?".
Nó cũng biết là "hết chuyện để nói" thật, nhưng cũng chẳng biết thế nào là bắt chuyện có duyên nữa. Nó thích Tuấn. Nhưng nghịch lý là nó ghét Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con trai gì mà im như thóc, động tới là cọc cằn. Không thể yêu thương nổi. Thế mà trời đất xui khiến thế nào mà nó lại thích Tuấn. Thinh thích.
Có lẽ từ chuyện hồi cuối năm 11 mang tên "sự cố hi hữu". Chắc do nó cận nặng quá nhưng cũng có thể sự việc đã vốn phải như vậy! Hôm ấy, cô trả vở cho cả lớp thì vở nó bị một tên con trai khùng điên giấu đi. Ra chơi, trong lòng đã sẵn bực tức, tay đã cầm chắc cái thước kẻ, phăm phăm ra chỗ ghế đá cầu thang - địa bàn của hội con trai lớp nó. Tiếng nói chuyện ồn ào, hỗn độn, vui vẻ. Nó chẳng để tâm không khí ra sao, sát khí đùng đùng xông thẳng đến mục tiêu đã xác định và. . . "Binh! Bốp! Chát!...", và âm thanh chửi bới: "XXX" (Gốc gác của thằng giấu vở). Khi đánh người, mắt mũi nhắm tịt vào, đã thế lại còn đánh đau, chửi to. Lúc sau nó mới dám mở mắt ra. Ôi thôi . . . Đánh nhầm người! Nạn nhân không ai khác là Tuấn. Thằng con trai tròn mắt nhìn nó, cười ngớ ngẩn, chả có dấu hiệu trả thù bỗng làm nó áy náy vô- cùng- khủng- khiếp. Mấy tên con trai khác thì bò lăn ra cười, sảng khoái. Nó xấu hổ muốn chết. Trong lòng gào thét, ruột gan ngoáy lộn: "Trời ơi! Ai giết tôi đi! Giết tôi Đi!!!".
Từ đấy nó mới hay để ý đến Tuấn. Từ áy náy chuyển sang thương hại, rồi sau loằng ngoằng giai đoạn mới "thinh thích".
***
Nó khi thích một người, ngớ ngẩn vô cùng.
Nó thích âm thầm quan sát Tuấn dù ngoài mặt đúng kiểu nhìn- cậu- thì- tôi- thà- nhìn- đầu- gối. Nó để ý Tuấn hay gục xuống bàn, hay ngồi vẽ linh tinh, xấu xí, hay thao thao bất tuyệt về mấy game LMHT nhưng cũng tỏ ra chăm chú khi học mấy môn hóa, lí. Lúc ấy trông Tuấn thật hiền.
Nó thích âm thầm tìm hiểu. Lên mạng xem đủ thứ chiêm tinh, bói toán. Rồi khi ở lớp, nó thường nói bóng gió hỏi về Tuấn, bất cứ điều gì: gia đình, bố mẹ, sở thích,...
Cả lớp không ai biết nó đơn phương Tuấn, trừ Ngọc. Bao nhiêu điều về Tuấn nó đều kể cho Ngọc. Dài dòng, lằng nhằng, nhàm chán đến nỗi Ngọc phát ngán, không thôi than thở: "Trong cuộc tình, người khổ nhất không ở trong cuộc mà là đứa ở ngoài hứng nước mắt, lau nước mũi cho người đơn phương".
Nghe vậy, nó nhăn nhó:
- "Thế mày muốn tao làm sao? Hả?".
- "Thì cứ bình thường đi, chuyện gì đến sẽ đến, thôi Bye bye đồ con lụy tình, sáng mai nói tiếp."
Con bạn thân cụp máy cái "Rụp". Nó chán nản nhìn màn hình điện thoại đen ngòm. Rồi lết vào bàn học, lớp 12 rồi, không lo học hành mà còn lo chuyện yêu đương. Đúng là nó rảnh thật.
***
Cuộc sống của nó vẫn trôi đều đều. Vẫn học, vẫn chơi, vẫn đơn phương.
Rồi đến một buổi chiều nào đó, nó phải ở lại trường muộn làm mấy công tác Đoàn Đội. Nó là bí thư. Đường hơi âm u vì mưa, con gái đi bộ một mình. Nó hơi sợ. Đi được một đoạn ngắn, nó thấy một tên con trai đứng cách nó không xa đang loay hoay cạnh cái xe đạp. Nhìn qua nó biết ngay là Tuấn. Bớt sợ hơn nhiều. Nếu trên đường gặp một thằng con trai đi xe đen, giày đỏ, đeo cái tai nghe bự chả bá không kể nắng mưa, ngày đêm thì tức là gặp Tuấn rồi đấy!
Nó lại gần. Biết là nó, Tuấn cũng chẳng để ý, chân bận bịu đá đá vào cái xe. Bộ dạng luống cuống vụng về.
- "Mày làm gì thế? Xe hỏng à?". Nó hỏi.
- "Tuột xích.".
- "Ừ! Thế mày đang làm gì? Phá xe hay sửa xe?".
- "Về đi, kệ tao.".
- "Biết sửa không?".
Thằng con trai đánh trống lảng:"Đi đâu muộn thế? Về đi.".
Nó sung sướng:"Đừng bảo mày không biết sửa xe đấy nhá!".
- "Về đi, mày rảnh à?".
- "Không về thì sao?".
- "Về!".
- "Không!".
- "Đã bảo về cơ mà". Thằng con trai gắt lên.
Trần đời này đây là lần đầu tiên nó thấy một thằng con trai lớn từng này mà không biết sửa xe. Nó lếch thếch nhặt cái que trên đường, đẩy thằng Tuấn qua một bên:
- "Nhìn tao mà học hỏi. Này nhá, một tay mày lấy cái que đẩy day xích vào bánh răng. Nhìn! Đây này! Tay còn lại quay cái bàn đạp để dây xích nó vào. Ơ! Sao không được?". Nó cũng loay hoay.Trần đời này đây là lần đầu nó sửa xe dựa vào những gì nhớ được từ bố với anh trai.
Thằng Tuấn há mồm ra cười cái mặt "dầu nhớt" của nó: "Con gái lại còn bày đặt. Mày tưởng tao không biết à? Không biết à? Tao biết đấy. Lừa mày thôi. Để tao!". Thằng Tuấn làm ngon ơ. Nó tức nổ mũi, hậm hực bỏ về.
- "Cần đi nhờ không?". Tuấn đi theo hỏi.
Mắt nó sáng lên, đồng ý luôn dù nhà nó ngay gần. Vui! Ngọc nói rất đúng, cứ để bình thường, chuyện gì đến sẽ đến.
Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...
Valentine, nó tung tăng mang hộp sô- cô- la đến lớp. Nó quyết rồi: Dám thích thì phải dám thổ lộ. Nhưng còn tùy hứng. Vui thì tặng, không vui thì tự thưởng.
Còn lớp nó nhộn nhịp phải biết. Mấy cặp yêu nhau tình cảm tràn nước mắt. Phim Hàn phủ sóng rộng rãi. Rồi hoa, rồi quà, rồi sô- cô- la... Rồi tỏ tình, rồi cảm động, rồi vân vân.
Vào học, cô nở nụ cười tươi hiếm có với cả lớp như được tặng quà. Cả lớp mừng rỡ cũng như nhặt được quà. Cô vẫn tươi cười: "Cả lớp...! Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.". Cả lớp méo mặt ồn ào than trời than đất. Thế mà hai đứa ngồi cạnh nó lại im lặng đến lạ. Nó cũng chẳng buồn để ý. Lục cặp Ngọc mò giấy kiểm tra. Đập vào mắt nó là một tấm thiệp trắng sữa thắt nơ đỏ. Đẹp thật! Toan cầm thì Ngọc giựt lại:
- "Táy máy! Giấy đây, cầm lấy.".
- "Hứ! Ai thèm quan tâm!".
Ra chơi. Nó vẫn giữ khư khư hộp sô- cô- la. Lớp 12 rồi, liều chút có sao nhưng lộ liễu quá. Chắc thằng Tuấn chả thích đâu. Nhưng chưa thử sao biết. Khó nghĩ quá! Nó quay ra hỏi Ngọc, con bé đang gằm mặt xuống bàn đúng kiểu đang suy nghĩ cấm làm phiền.
- "Này, mày nghĩ tao nên tặng không?".
- "Tùy mày".
- "Tùy thế nào được, không biết nên mới hỏi chứ.".
- "Tao cũng đang chán đây, chẳng biết có nên nói cho mày không?".
- "Nói gì?". Dây thần kinh tò mò của nó trỗi dậy.
- "Mày hứa không buồn, không giận, tao mới nói.".
- "Đã biết. Thì cứ nói đi xem nào!".
Ngọc lôi từ trong cặp ra cái thiệp nơ đỏ khi nãy, mồm lẩm bẩm: "Đến đau đầu vì mày!".
Nó nhận lấy, mở tấm thiệp ra. Nét chữ quen quen, viết khá dài, lướt từ đầu đến cuối, ký tên: Tuấn. Nó khó hiểu: "Là sao?". Ngọc ủ rũ: "Thằng Tuấn, nói thích tao, sáng nay mày ạ.".
Nó gần như hiểu ra nhưng vẫn vờ ngây ngốc: "Tuấn nào?".
- "Mày yên tâm, t không thích nó đâu.".
- "Thằng Tuấn thật hả?".
- "Xin lỗi, đừng buồn mà.".
Mắt nó cụp xuống, mồm khô khốc nói: "Ừ, không sao đâu.". Nhưng kỳ thực cảm giác cứ sao sao ấy. Tim nhói lên một tiếng "ay ui". Khó chịu. Bực tức. Trong lòng sôi sùng sục, ngọ nguậy không yên.
Cuối giờ, nó lại bình thường tươi cười nhìn Ngọc: "Tao không buồn đâu. Nhìn đi, tình cảm vớ vẩn thôi mà.". Ngọc thở phào khoác vai nó.
Nhưng nó buồn thật. Thất tình là đây sao? Là vị đầu tiên của cà fê đắng, đắng ngòm. Nhổ không được mà nuốt chẳng xong. Bức bối khó tả.
Nó cho cả một vốc sô- cô- la vào mồm, nhồm nhoàm nhai. Bố khỉ! Sô- cô- la gì mà đắng. Cái gì cũng đắng. Lại còn mặn. Mặn chảy nước mắt.
***
Đã hứa là không giận nhưng nó vẫn giận. Nó ghen. Mấy ngày liền tức vô cớ với Ngọc và Tuấn. Thằng Tuấn cũng không phải là đứa lằng nhằng. Một khi bị từ chối là thôi, lòng tự trọng cao không níu giữ dù trong lòng tất nhiên là chẳng vui được rồi. Còn nó cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lầm lì lì, động tới là gắt.
Ngọc đi lẳng lặng cạnh nó:
- "Dạo này mày làm sao thế?".
- "Sao là sao?".
- "Có gì thì mày cứ nói ra đi, để tao còn biết".
Nó thẳng thừng: "Chả có gì để nói cả".
- "Mày vẫn giận phải không? Tao biết. Tao xin lỗi".
- "Việc gì phải xin lỗi. Mày có làm gì đâu".
Ngọc bực bội : "Mày cứ như thế này thì ai mà chiều theo ý mày được. Tại sao cứ phải tự chuốc giận lên mày, lên người khác thế, mày thích nó thì sao không nói đi, việc gì phải để ý đến người khác. Để chuyện tình cảm bị ảnh hưởng từ bên ngoài là không đáng. Mày biết không?".
Nó ngập ngừng: "Uống nhầm cà fê đắng một lần, có muốn uống nữa không?".
- "Nhưng vị cuối rất ngọt. Tùy mày!".
Về nhà, chưa kịp lên phòng, bố mẹ đã gọi nó lại. Trong đầu còn một mớ bòng bong sau mấy lời con Ngọc. Bố mẹ nó nghiêm túc:
- "Học kì II rồi, không lâu nữa là ra trường. Con tính thi trường gì?"
- "Con không biết".
- "Sao lại không biết, bố mẹ để cho con mấy năm thoải mái rồi thế mà con không có suy nghĩ gì sao?".
Nó không nói gì, cúi mặt, tay vân vê vạt áo.
- "Hay con thi nghành của cậu con. Khối đấy vừa sức, với lại ra trường đã có cậu lo, đỡ tiền chạy việc. Giờ cốt là học trường nào dễ kiếm việc. Con thấy sao?".
- "Con thấy cũng được. Thôi con lên phòng trước".
Bố mẹ làm nó thấy đột ngột quá. Ra trường. Đại học. Kiếm việc. Hoang mang quá. Nhận ra nó đã lãng phí thời gian 12 năm học vào những việc vô bổ. Dẹp! Dẹp hết! Dẹp chơi. Dẹp yêu. Dẹp một người.
Đúng là tình cảm của nó thật dễ bị lung lay. Một điều thôi dễ khiến nó từ bỏ.
***
Nó học thật. Vội vàng cho mấy kì thi. Chẳng màng chuyện yêu dù tình cảm của nó ngày càng nhiều. Nó vẫn vô thức quan sát Tuấn, chán chán thì viết tên lên bàn. Có khi vẫn giả vờ vô tình chạm mặt trên đường, có mục đích cả.
Ngày cuối cùng, lớp nó vừa vui, vừa buồn. Vội vàng trao nhau những cái ôm, lời nói.
- "Mày! Để tao kí!".
- "Chưa, con Hà đang kí dở".
- "Thi tốt nhá con điên".
- "Thằng dồ viết cho tử tế, chữ xấu quá!".
- "Linh ơi, anh yêu em!".
- "Yêu cái đầu, sao giờ mới nói?".
- . . .
Nó cũng thấy nao nao. Hồ sơ đã nộp. Học cũng xong. Chỉ chờ ngày thi. Chả còn áp lực nữa. Chỉ còn Tuấn, không kịp thổ lộ, nó sợ sẽ phải tiếc nuối. Lấy hết can đảm:
- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".
- "Gì?".
- "Hôm nay buổi cuối cùng".
- "Thì sao?".
- "Tức là tao ôm mày một cái được không?". Nói câu này nó chắc thằng Tuấn sẽ nói: "Mày rảnh à?". Nhưng không:
- "Được. Buổi cuối". Tuấn chủ động ôm nó. Một cái ôm chặt. Bỗng dưng nước mắt nó tràn ra. Nó cũng ôm chặt, lè nhè: "Mày ôm tao thật à?".
- "Tao có bí mật muốn kể cho mày.". Tuấn buông nó ra, ghé tai thì thầm: "Thực ra. . . Tao không biết sửa xe đâu. Tao nhìn mày chỉ thôi".
Nó phì cười : "Mày rảnh à?".
- "Ừ. Rảnh giống mày".
- "Vẫn giữ liên lạc nhá, bạn bè tốt".
- "Nếu mày muốn..."
- "Thế thi tốt nhá!".
- "Ừ. Thi tốt".
Nó thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình đầu của nó, ngọt như vị cuối cà phê. . .

Theo Đan Thanh

Ngày Mi Bt Đu

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

ĐỜI THIẾU GÌ NHỮNG LẦN CHỜ ĐỢI

Đời này có những chuyện đau đớn đến có lúc tưởng mình không thể nào chống cự được. Nghỉ việc. Phải xa rời một tình yêu. Thôi trọng một người bạn... Nếu tất cả những mất mát gãy đổ đó sờ thấy được kiểu như một cái chân bàn gãy, một cái cặp mất khóa, có lẽ đời chúng ta đã đơn giản hơn nhiều.
Nhưng không hề như thế.
***
Nghỉ việc là một việc nhìn thấy được, nhưng cơ sự ẩn tàng bên trong là chuyện chỉ có mình mới hiểu. Mình không thể nào tường tận giải thích rằng mình yêu cái công việc ấy dường nào, yêu từ cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ yêu đi, ngay cả khách hàng khó tính làm mình bực bội, nhiều tuần không họp cũng thấy nhớ. Mình yêu những lần làm việc về khuya, chạy xe dưới hàng cây chói đèn đường, đầu vẫn còn mang mang suy nghĩ về dự án đang làm dở.

Và khi nghỉ việc, chuyện ngày đồng nghĩa với việc mình phải từ bỏ một phần đời quen thuộc của mình. Như cây mình đột nhiên gãy đi một nhánh cành tươi tốt.



Phải xa rời một tình yêu thì còn nói làm gì. Dù là mình bỏ bên kia hay bên kia bỏ mình thì đều đau đớn cả. Dù đã hết yêu rồi hay chưa, dù đã tính đến trăm năm hay chỉ định vui vài giờ, thì mình cũng không thể nào tiên liệu được chuyện chia cách này sẽ làm mình sụp đổ đến đâu, sụp đổ cục bộ hay toàn phần. Đi đâu nhìn cái gì cũng thấy dính dáng đến người đó, dẫu không còn muốn nhớ. Như ngay cả thấy một thứ không liên quan kiểu như cái áo màu xanh neon, cũng sẽ ráng nghĩ cho bằng được một chuyện rất trớt quớt không ăn nhập, kiểu như "hình như người kia chưa có cái áo nào màu này cả".
Vậy đó, một cuộc tình đi qua cũng như là một cái cây bị bật gốc mùa bão, rễ mẹ rễ con còn nằm yên trong đất, đâu phải chở cái xác cây đi là thôi, là xong, là đất kia không còn giữ lại gì.
Chuyện bạn bè đổ vỡ lại càng khó khăn hơn. Thôi trọng một người bạn có khi còn đau hơn là chia tay một cuộc tình, cũng như tự nhiên mình phát hiện ra cái cành to lớn nhất, mạnh mẽ nhất của mình bị sâu đục ruỗng cả. Gió một phát là mình chơi vơi ngay tắp lự. Và mình phải làm sao đây, cái cành to ấy mình chặt đi thì không nỡ, nhưng rồi để đó thì sâu sẽ ăn ruỗng cả cây mình mất.
Tất nhiên mình chẳng thể làm gì hơn, vì mình là một cái cây. Sâu mọt, hay bão bùng giật trốc gốc, hay có thằng khùng nào tự nhiên vác dao chặt đi bớt một cành to ... là những chuyện mình không thể kháng cự được. Có những chuyện để đó thì đau đớn, mà muốn kháng cự cũng chẳng biết cách gì. Nếu người ta luôn biết cách chống chọi những bất trắc trong đời này, thì đã chẳng có chuyện gì cần phải nói.
Và như một cái cây, ta chỉ còn biết chờ đợi. Chờ đợi có lẽ là một trong những cách kháng cự với nỗi đau hiệu quả nhất. Nó thụ động nhất – vì khi đau đớn chả ai muốn làm gì cả, nhưng chủ động nhất, vì chờ đợi là điều mình hoàn toàn có thể chủ động, và quen thuộc nhất, vì đời này thiếu gì lần mình phải chờ đợi. Chờ rút tiền ở bốt ATM, chờ bạn qua đón đi ăn, chờ người ta đáp trả tình yêu, chờ cho hạt mình gieo nảy mầm... Thì cũng bằng cách đó, chúng ta sẽ chờ đợi được cho đến khi những chuyện buồn qua đi.
Suốt bài, tôi đã cứ so sánh chúng ta với một cái cây, bạn có để ý không? Là vì cái cây rất biết chờ đợi. Chờ đợi cho mình lên cành nhánh mới, chờ đợi cho mình tái sinh từ một đống củi oằn, chờ đợi cho hoa lá mùa sau bung lên...

Theo Đan Thanh

Ngày Mi Bt Đu