Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

NỖI SỢ CON GÁI

Nếu để phụ nữ quá tự do, cô ấy sẽ than thở, nếu để cho phụ nữ quá ít tự do, cô ấy lại lo lắng sợ hãi. Sau vài trận phong ba bão táp, đàn ông và phụ nữ mới chợt bừng tỉnh, hóa ra mối quan hệ tự do và tình yêu là mối quan hệ giữa ta và địch.
***
Con gái sợ hãi bạn trai lạnh nhạt với cô, không gọi điện thoại cho cô hàng ngày, không có nỗi bồn chồn muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô, không hề ghen tuông với người khác giới ở bên cạnh cô, cũng không sợ cô sẽ yêu một người khác. Thế là con gái trách móc :”Anh lạnh nhạt với em.”
Con trai vẫn giống y như trước. Con gái lại hỏi anh ta với vẻ giận dữ: “Anh có biết tối qua em đã đi đâu và đi cùng ai hay không?”
Con trai tỏ vẻ không hay biết, nhưng anh ta không hề có ý muốn tra hỏi.


Thế nhưng, con gái cũng lại sợ bạn trai lúc nào cũng rịt chặt lấy cô, anh ta ngày nào cũng muốn gặp cô, anh ta cần phải biết mọi hành tung của cô, anh ta ghen với tất cả những người khác giới bên cạnh cô và cho rằng tất cả đàn ông đều có ý đồ với cô, anh ta lo lắng cô sẽ yêu một người đàn ông khác, anh ta muốn hoàn toàn sở hữu cô. Nếu có thể, anh ta chỉ muốn cho cô vào túi áo của mình.
Anh ta hỏi cô:
“Có phải anh giữ em chặt quá không?”
Con gái biết rằng con trai lúc nào cũng rịt chặt lấy mình cũng là do xuất phát từ tình yêu, cô không muốn anh thất vọng, nên cô lắc đầu.
Nhưng con gái dần dần cảm thấy như bị nghẹt thở, cô đã dần mất đi không gian sống của riêng mình, cô bắt đầu cân nhắc, suy nghĩ, cô yêu người đàn ông của mình được bao nhiêu?
Nếu cô yêu anh ta không đủ nhiều, thì cô sẽ ra đi.
Nếu phát hiện mình yêu anh ta thật sâu đậm, cô sẽ sợ hãi. Bạn càng bám rịt lấy một người, thì càng phải bỏ ra nhiều sức lực, nỗi lo lắng cứ đè nặng trong lòng, dần dà tinh thần căng thẳng, cơ thể mệt mỏi, con trai sẽ bắt đầu cảm thấy không đáng, không đáng phải sống như vậy chỉ vì một người con gái, và bỗng nhiên anh ta thấy không còn yêu cô nữa, thế là người con gái để mất người đàn ông mình yêu, vì vậy cô không muốn anh ta quá cần mình.
Nếu để phụ nữ quá tự do, cô ấy sẽ than thở, nếu để cho phụ nữ quá ít tự do, cô ấy lại lo lắng sợ hãi. Sau vài trận phong ba bão táp, đàn ông và phụ nữ mới chợt bừng tỉnh, hóa ra mối quan hệ tự do và tình yêu là mối quan hệ giữa ta và địch.

Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

NGÀY EM YÊU ANH

Anh biết không, tình cảm luôn là thứ không bao giờ lường trước được. Ừ thì chấp nhận. Ừ thì đúng người nhưng sai thời điểm. Nắng tàn rồi ...
***
Em loay hoay với bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ, có những thứ dường như đã bám bụi. Chính những thứ ấy lại khiến em thấy nhức nhối hơn bất cứ điều gì. Phải làm sao khi đã quen với hiện diện của anh, hả? Chúng mình vĩnh viễn sẽ không thể giao nhau được nữa.
Em chưa từng hối hận vì đã yêu anh. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, giây phút ấy, em vẫn sẽ gật đầu chấp nhận bên anh. Quãng thời gian ấy chính là nụ cười, là hạnh phúc và anh là toàn bộ niên thiếu của em, chàng trai của biển.
Khi bên nhau, chúng ta dù không muốn nhưng vẫn luôn vô tình làm tổn thương nhau hết lần này đến lần khác để rồi tất cả, từng chút một kết đọng đè chết tình cảm này.

Khi bên nhau, thứ chúng ta thiếu là niềm tin. Trong tình yêu, nếu không tồn tại niềm tin thì có thể bên nhau lâu dài sao? Vậy là xa nhau, vậy là lướt qua nhau trong hàng triệu người.
Thế giới này rộng lớn là thế, vậy mà mình tìm được nhau để rồi đánh mất nhau. "Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời."
Mình xa nhau thật rồi. Em không còn một người nhắc nhở em không được bỏ bữa, em lạc một người kêu em cố gắng học, em mất một người giục em đi ngủ sớm. Em đơn độc trong tình cảm nơi em. Thứ tình cảm này là gì hả anh? Không phải yêu đơn phương vì mình đã từng là của nhau. Cũng không phải yêu thương vì mình lạc nhau rồi. Mọi thứ chỉ lưng chừng. Theo cách mà người ta nói đó, là lưng chừng hạnh phúc, lưng chừng đau thương.
Anh, đã hối hận vì yêu em phải không?
Tình cảm này theo anh vốn dĩ không nên tồn tại. Anh nói có lẽ ngay từ đầu đã không nên ở bên nhau. Anh, anh sai rổi. Chẳng tồn tại thứ gọi là sai người, sai thời điểm, sai yêu thương trong tình yêu, chỉ là mình không biết trân trọng nhau. Thế thôi!
Em không còn khóc nức nở với những đau thương. Em chọn cách lặng im, thôi bon chen, thôi làm loạn thế giới của anh. Vì với anh, yêu em là sự hối hận...
Thời gian qua đi rồi mọi chuyện sẽ phai dần cả thôi. Chỉ có kỉ niệm là tồn tại mãi, không thể chối bỏ, không thể phá hủy. Ngày em yêu anh, là một ngày nắng hè gay gắt. Ngày em yêu anh là một ngày gió đông lạnh ngắt. Ngày ta xa nhau, trong mắt em cuộc đời này trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Những câu anh nói vu vơ, những lời anh ngẫu nhiên hứa, để riêng em giữ trong lòng. Nó giống như việc hái sao vậy, xa vời mà mộng tưởng. Em xin lỗi vì xa nhau rồi vẫn không thể ngừng nhớ vì anh, xin lỗi vì trái tim vẫn đập vì anh, xin lỗi vì đã yêu anh như thế, xin lỗi nhưng em yêu anh - người thương .
Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

HÃY CỨ KHÓC NẾU EM THẤY TUYỆT VỌNG

Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình?
Bởi vì ngoài nước mắt, ngoài tiếng nấc nghẹn khi được trút toàn bộ bức bối ra ngoài, em sẽ chẳng thể làm gì hơn để có thể hóa giải những gánh nặng trong lòng. Thay vì cố gắng gồng gánh chịu đựng, thay vì tìm đến bất cứ ai để dựa dẫm hoặc chia sẻ, thì hãy tìm một góc nào đó thật yên tĩnh mà khóc đi em.
***
Chỉ một mình em, hãy khóc thật lớn. Khóc ra được rồi, em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời vốn là một ván bài không công bằng, những chuyện tàn nhẫn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người vẫn phải gánh chịu đến tận cùng. So với thế giới này, thì cá nhân chúng ta quá nhỏ bé, vậy nên dễ dàng sinh ra cảm giác cô đơn và mặc cảm, cũng có đôi lúc dùng thái độ đối kháng vô vọng và uất hận để sống. Nhưng luôn bế tắc.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm.

Thế nên, trước khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc với thế giới này, trước khi em thất vọng, rồi tuyệt vọng, để đánh rơi hoàn toàn niềm tin, vứt bỏ đi hết hy vọng, buông tay trơ khốc nhìn cảm xúc bị vắt kiệt. Trước khi em bị sự đè nén để cố tỏ ra cứng cỏi dồn thành những khủng hoảng không tên, em hãy cứ khóc đi, khi ấy, em được phép yếu mềm.
Con người ta có những lúc luôn phải cần đến sự mạnh mẽ để vượt qua mọi chướng ngại, nhưng cũng có lúc cần mềm yếu, để xoa dịu trái tim mệt mỏi. Cảm thấy ấm ức thì hãy khóc thật lớn, cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng chân. Đừng ép bản thân phải dồn nén để mạnh mẽ, và cũng đừng nghĩ rằng nước mắt không dành cho những người trưởng thành.
Càng trưởng thành, càng cô đơn, càng có những thứ muốn nắm giữ nhưng lại buộc phải buông tay, càng có những lần buộc phải thỏa hiệp, buộc phải chọn lựa. Tất nhiên, nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã thua cuộc từ bao giờ.
Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình? Đừng sợ, hãy bộc lộ toàn bộ sự bế tắc và ấm ức ra bên ngoài, đừng khiến trái tim phải căng sức chịu đựng, đừng khiến tâm trạng mãi ủ ê. Khóc rồi sẽ không còn thấy đau, khóc rồi, sẽ thấy lòng vơi đi gánh nặng.
Chẳng cần phải tỏ ra cứng cỏi, có khóc, em vẫn sẽ là một cô gái mạnh mẽ...
Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu

HAI CÁI CÂY, BẠN SẼ CHẶT CÂY NÀO?

Thầy hỏi: "Nếu các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc cây to, một gốc cây nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?"
***
Câu hỏi vừa ra, tất cả học sinh đều nói: "Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi."
Thầy cười cười, nói: "Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông, bây giờ các em sẽ chặt cây nào?"
Chúng tôi nghĩ, cây thông tương đối trân quý, nên trả lời: "Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!"

Thầy mang theo nụ cười không đổi nhìn chúng tôi, hỏi: "Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?"
Chúng tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền nói: "Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!"
Ánh mắt thầy lóe lên, chúng tôi đoán là thầy sẽ thêm điều kiện nữa, quả nhiên, thầy nói: "Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các em sẽ chặt gốc nào?"
Tuy không hiểu nổi trong hồ lô của thầy bán thuốc gì, chúng tôi vẫn từ điều kiện của thầy mà suy nghĩ, nói: "Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!"
Sau đó thầy liền hỏi: "Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?"
Chúng tôi dứt khoát không suy nghĩ kết luận của thầy là gì nữa, liền nói: "Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!"
Thầy không để chúng tôi thở, liền hỏi: "Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?" Cuối cùng, có người hỏi: "Thầy ơi! Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?"
Thầy thu hồi nụ cười, nói: "Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương; muốn làm hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông. Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?!"
Một người, chỉ khi trong nội tâm đã có mục tiêu từ trước, thì lúc làm việc mới không bị đủ loại điều kiện và hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Mục tiêu của bạn đã rõ ràng sao? Tư tưởng thông suốt, mới có thể kiên trì.
Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

ĐỂ TÔI ĐƯỢC NGHE TIẾNG MƯA

Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi sống ở châu Âu. Bố tôi làm chủ một nhà máy dệt, còn mẹ tôi thì bận rộn với việc nuôi nấng chăm sóc chị em tôi... Nhưng đến khoảng năm 1935, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trỗi dậy và đẩy chúng tôi ra bên lề cuộc sống.
***
Luật sư da màu không được hành nghề. Phụ nữ da màu chỉ được mua sắm ở những cửa hàng nơi hàng hoá và thực phẩm "do người da màu sản xuất" được phép bán. Các bác sĩ không được phép chăm sóc những người thuộc "chủng tộc thấp kém".
Dần dần, những người không phải da trắng bị buộc phải bán, hoặc đóng cửa các cửa hàng, nhà máy của mình. Học sinh "hạ đẳng" bị buộc phải rời khỏi các trường công, không được đi các phương tiện công cộng.
Không được đi học, tôi đành ở nhà và dành hầu hết thời gian của mình để đọc sách. Tôi hay nằm đọc, và dần dần bỗng thấy vùng mặt hơi đau đau mà tôi cứ nghĩ là chỉ do nằm nghiêng đọc sách quá nhiều. Rồi mặt tôi sưng lên. Mẹ nghĩ tôi bị viêm răng. Phải làm sao bây giờ? Tôi đau đến khốn khổ nhưng bác sỹ không muốn chữa cho trẻ con da màu.


Trong cơn lo lắng, bố tôi đã lén đi gặp và năn nỉ một vị nha sĩ. Ông này đồng ý, nhưng đòi rất nhiều tiền, để khám cho tôi vào lúc đêm khuya. Đêm đó, tôi phải thức khuya, mẹ tôi mặc áo trùm kín mít cho cả nhà rồi chúng tôi đi bộ tới phòng khám. Tôi ngồi bẹp gí, khóc thút thít vì đau và vì sợ khi nghe ông nha sĩ nói:
- Bị nhiễm trùng. Cái răng bên cạnh răng hàm phải được nhổ đi.
Ông ta ra sức lay rồi kéo, và cuối cùng cũng bẻ được cái răng ra. Tôi rên rỉ, nước mắt ròng ròng vì đau, nên mẹ tôi khẩn khoản:
- Bác sĩ có thể cho cháu loại thuốc gì để giảm đau được không ạ?
- Không - Ông ta trả lời - Người như các người thì làm sao biết đau! Nó chỉ giả vờ đấy thôi!
Lúc ấy tôi đau muốn ngất đi, và sau này tôi hiểu chắc bố mẹ lúc đó còn cảm thấy đau gấp nhiều lần tôi. Bố mẹ phải dìu tôi về nhà. Trời đã tối mịt và không ai nhìn thấy chúng tôi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy trên gối tôi có rất nhiều mủ trắng. Hóa ra, vấn đề không phải là ở cái răng của tôi. Chưa từng là ở cái răng! Mà đó là bệnh viêm tai!
Tôi uống aspirin, lấy bông gạc nóng chườm vào tai, còn mẹ phải nhỏ từng giọt dầu vào lỗ tai tôi với hy vọng nó sẽ khá hơn. Cuối cùng, hình như đã hết nhiễm trùng, nhưng tai phải của tôi nghe ngày càng kém.
Quá lo lắng, bố mẹ tôi gom hết tiền để dành để gửi tôi sang Hà Lan, nơi nạn phân biệt chủng tộc có đỡ hơn vào thời điểm đó, để tôi được chữa bệnh. Nhưng tai phải của tôi điếc hẳn.
Thế rồi, để tôi thật sự được chữa trị, bố mẹ tôi đã bán hết gia sản, đưa cả gia đình sang Mỹ. Sung sướng nhất là tôi lại được đi học, dù phải chọn chỗ ngồi có thể hướng tai trái lên phía giáo viên mà nghe giảng. Nhưng thính giác của tôi tiếp tục giảm, cả ở bên tai trái. Rồi tôi phải nghỉ học.
Bố mẹ tôi không bỏ cuộc. Hai ba năm sau đó, đọc trên báo về một chương trình trợ giúp cho những người khiếm thính ở Đại học Wyoming, gia đình chúng tôi lại chuyển nhà tới Wyoming. Tại Đại học Wyoming, may mắn thay, họ tìm được một thiết bị trợ thính có thể giúp được tôi. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi đi cùng bố dọc theomột hành lang của trường, và tôi hỏi:
- Tiếng gì thế hả bố?
- Tiếng mưa đấy - Bố đáp, mắt hơi đỏ lên. Tôi thậm chí đã quên mất tiếng của những giọt mưa rơi xuống đất.
Ngày hôm sau là một ngày mưa gió, vậy mà tôi lang thang cả ngày trên phố để "thưởng thức" tất cả - tiếng lá bay lạo xạo, tiếng mưa đập vào cửa kính, tiếng líu ríu của chim mẹ gọi con về tổ, tiếng ôtô, tiếng còi xe... Thậm chí, cả tiếng giày bước trên những vỉa hè ướt mưa kêu lép nhép.
Và trong tôi tràn ngập lòng biết ơn với bố mẹ mình, những người đã vượt qua một đại dương, một cuộc chiến, bỏ lại sau lưng gia tài của cả một đời làm lụng, để cho tôi được hưởng lại những hạnh phúc rất đời thường này.
Về đến nhà, người đã lạnh run vì mưa gió. Bố mẹ đang sốt ruột ngồi chờ tôi, sốt ruột đến mức vừa thấy tôi về, cả hai người đã không kìm được mà mắng cho tôi một trận té tát vì trời mưa mà không về nhà ngay, lại còn không mang theo áo khoác ấm.
Đối với tôi, những lời trách mắng của bố mẹ hôm đó nghe thật... tuyệt vời và ngọt ngào.
Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu


CẦN VUI

Khi con người ta còn tuổi trẻ. Mọi nắm giữ đều rất hiển nhiên. Khi con người ta bắt đầu nhìn cuộc đời dưới những mái hiên, mọi vỡ rơi chỉ còn lại tiếng thở dài tiếc nuối.


Cuộc đời rậm rì. Chen nhau trong từng vuông đất ngột ngạt. Mỗi một bầu trời lại giữ riêng cho mình những đám mây hoang đường. Như một buổi sáng nắng vương, bước chân trần trên bờ rêu cũ. Hay một đêm xa tít mù, ngồi bên tàn lửa giữa rừng âm u.
Chẳng phải hát ru một bài ca là mọi nỗi niềm im tiếng. Như khi xoay lưng về phía mặt trời, mắt vẫn nhìn thấy biển khơi, từ ước muốn trong lòng lặng lẽ.
Cũng như. Chẳng ai đong đếm cho mình những mảng màu riêng rẽ. Tựu chung vào những ngày cuối hè, cảm xúc là mớ bòng bong giữa ở-đi, quên-nhớ.

Có thể có đôi lúc mình quên việc thở. Sống bằng những lo toan chồng chất. Rồi quên rằng cuộc đời dù rất thật, vẫn mong manh như úp lật bàn tay.
Vạn ngày là vạn rủi-may. Có bỏ đi, có trốn chạy cũng chỉ là chiếc kim quay vòng giữa những nhịp thời gian không lặp lại. Dù nhẹ bẫng hay nặng trĩu hai vai, không ai chọn cho mình cách đứng im để lớn lên kiên cường, mạnh mẽ.
Khi con người ta còn tuổi trẻ. Mọi nắm giữ đều rất hiển nhiên. Khi con người ta bắt đầu nhìn cuộc đời dưới những mái hiên, mọi vỡ rơi chỉ còn lại tiếng thở dài tiếc nuối.
—-
Vậy nên cần vui. Dù ngày nắng ngả nghiêng hay ngày mưa tràn lối. Dù lòng tối hay tim côi. Dù xa xôi hay dù chật chội. Vẫn cứ nên để dành cho mình chút bé bỏng tinh khôi...
Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu


Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

Ngày mới bắt đầu từ đâu?

Tôi đã hỏi mẹ câu hỏi này. Mẹ bảo hàng ngày tôi dậy sớm đi, ra đường tập thể dục sẽ thấy ngày mới có nhiều thú vị, sẽ biết ngày mới bắt đầu từ đâu!



Tôi đến hiệu bán bánh mì vào buổi sáng. Mẹ bảo đó là cửa hàng duy nhất mở cửa khoảng 5 giờ sáng trên phố nhà tôi. Mùi bánh mì thơm, ngọt ngào từ xa, một thứ hương bình an, ấm áp, mời mọc mọi tế bào trong tâm thức. Những hương vị ấy khoái chí vùng vẫy trong tôi, đánh thức cơ thể và cái dạ dày cồn cào tỉnh giấc.

Ra khỏi cửa hàng bánh mì, tôi thích thú với con phố dài đã đông người qua lại. Lá trên vòm cây đã sẫm màu xanh hơn. Tiếng chim non ríu rít, tiếng đàn dặt dìu vương trên từng tán lá, thoảng xa lại thoảng gần vọng lại. Tôi ngỡ ngàng tìm kiếm tiếng đàn. Góc phố bên kia một người đàn ông dáng dấp phong trần đang chơi đàn. Vài người qua đường dừng lại vội vàng bỏ những đồng tiền lẻ vào cái chậu nhôm nhỏ để bên cạnh ông rồi đi.

Người đàn ông với nước da đỏ au sần sùi, chéo bên mặt có vết sẹo dài, tóc trắng dài lơ thơ. Tay trái của ông chỉ còn 4 ngón. Tiếng đàn của ông làm tôi xúc động và dựa vào tường nghe, vì thế có dịp ngắm kỹ mái tóc ông rung rung, từng ngón tay, cơ thể ông như đang hòa quyện vào những âm thanh da diết, đôi khi lại rộn ràng như tiếng chim non đang chuyền cành. Những vòng quay trên sàn, bóng loáng điệu Tango quyến rũ… Tất cả chợt hiện ra dưới bàn tay của người đàn ông cát bụi. Đôi mắt ông nhắm nghiền trong thế giới riêng, nơi ấy chắc không còn những dị dạng, khổ đau, những gạt lừa, những vết thương người đời “tặng nhau” trong cơn cuồng loạn. Nơi ấy là khuông trời của sự bình an, khuông trời của những dạt dào yêu thương đắm mình huyền thoại.

Tiếng đàn thiết tha đi vào tiềm thức của mọi người. Có phải không hạnh phúc chính là những khoảnh khắc ta thực sự là mình. Niềm vui sống đang lăn trên từng kẽ tay mỗi người, giản dị, bình thường. Nhưng cái gì giản dị nhất, dễ có nhất lại là cái ta dễ quên, dễ mất nhất. Niềm vui sống không phụ thuộc vào những bông hồng, hay màu xanh cây cối. Niềm vui sống là trái tim ta mở cửa, đón vào mình hơi thở đồng cảm, yêu thương khiến cuộc sống rực rỡ đơm hoa, sống động. Nếu ta biết vun vén, luôn nhớ và trân trọng sự tồn tại nhỏ nhoi thì niềm vui sống sẽ nảy lộc đâm chồi, dịu hiền, thơm tho trên từng cánh lá thời gian.

Mẹ ơi con biết rồi. Ngày mới bắt đầu từ hơi thở của đêm!


Theo Ái Trang
Ngày Mới Bắt Đầu