Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

NẾU MỘT NGÀY NHƯ THẾ

 Người ta thường bảo có những ngày mặc định là của riêng nhau. Như ngày ngược đường phố đông mình chạm mặt nhau rồi sánh vai đi cùng hướng. Nhưng anh à, cũng có những ngày chùng chình em bắt gặp mình ôm nỗi nhớ thương. Bảng lảng buồn, tự dưng thấy đơn côi khi bàn tay lơi lỏng một bàn tay.
***
Đó là những ngày nhạt nắng chiều buông. Em thức dậy trong mông lung nỗi nhớ,chợt khó thở nơi lồng ngực vì những vụn vỡ không tên. Ngoảng đầu nhìn anh từ tầm nhìn ngang phía sau anh bước, tự cái giật mình nhắc nhở bản thân rằng , chặng đường mình đi chùng chình những lồi lõm của niềm yêu đã nhạt phai. Em chơi vơi đơn độc trong nỗi nhớ ngược chiều anh hiện diện. Chỉ có em và chẳng phải là chúng ta. Anh đâu rồi nơi ánh nhìn đã từng là tất cả ? Ngẫm lại một ngày ở lại trên cung đường sắp rẽ làm hai, khi anh tự thấy bối rối với những ngập ngừng của bản thân, em sẽ nói anh nghe, về chuyện vào một ngày như thế....
minh họa
Nếu một ngày như thế, khi mùa đông nghiêng mình se cái lạnh vào từng góc phố ngác ngơ một chiều nắng, nhẹ đan những ngón tay ấm nồng vào bàn tay để ngửa chơi vơi của em, cứ thấy cái lạnh buốt cắt những đường sẻ sâu vào khoảng trống đến rỗng lòng. Anh lại chợt hỏi, những niềm yêu niềm nhớ chật chội khi xưa rơi mất trên cung đường nào rồi, hả em, hả chúng ta ? Có phải một chiều gió cuốn của những nỗi đơn côi hẫng đi mất rồi không ? Hay ai đó gọi tên là người thứ ba hiện diện hóa những nỗi nhớ thương ấy thành nhạt nhòa ?Thử để dành hỏi ngược lại lòng anh đi, anh đánh rơi em ở đâu rồi , hả anh ?
Nếu một ngày như thế, ướm thử vào lòng một cái ôm rất khẽ dành cho em, rồi đứng yên tự ngẫm đi anh. Có thấy lòng mình nhói từng đợt rồi vỡ òa những nhung nhớ về người con gái khác chẳng phải em không ? Nối dài vòng tay mà cứ thấy chơi vơi như chẳng thể ấp ôm niềm thương từng mặc định là của riêng chúng mình. Với tay lục lại những tháng ngày hai ta sánh bước, chợt giật mình lặng câm khi chỉ thấy người bước người buông. Cứ ghì chặt những nỗi niềm đã chết chi nữa cho nặng lòng hả anh ? Nếu thế. thì hãy buông em thật nhanh rồi thở đều cùng vòng tay thả lỏng. Giây phút này, chúng mình chẳng còn gọi nhau là người thương.
Nếu một ngày như thế, đặt tay lên ngực và chẳng thể chạm bóng hình em như anh đã từng, rồi thấy nhịp tim nguội tạnh với khoảng trống cô độc anh mang, thì hãy lục tìm lại đi anh. Em chẳng còn đó đâu. Vì thế chân bước đường em từng đi cạnh anh mang danh là người thương chắc đã có ai khác rồi. Ngày mai và ngày sau của anh sẽ thuộc về người con gái khác. Khoảng trống ấy em ôm vào mình rồi sẽ tự đi. Anh cứ dựng xây niềm yêu mới rồi đặt lại cho chật chội nhớ thương đi. Yêu bao nhiêu, nhớ cho nhiều những cuối cùng người thương cũng thành kẻ lạ. Tim hoang hoải với cuộc chạy đua cuộc đời vội vã của riêng nhau, em chẳng đuổi kịp đâu nên anh cứ buông tay mà bước tiếp.
minh họa
Nếu một ngày như thế, tự anh thấy mệt nhoài với những buổi hẹn yêu rảo bước giữa phố phường. Lòng bỗng trùng lại thương xót cho người con gái anh nặng niềm thương, rồi kí ức chẳng thể lục tìm tên gọi của những nẻo đường mình từng bước, thì cứ nhẹ lòng mà cho vơi hết đi. Em chẳng hờn chẳng dỗi đâu. Vì nhiều lúc mình đi qua nhau đơn giản chỉ là cái gật nhẹ mái đầu , rồi ngộ nhận ánh mắt nhìn sâu ấy là thương là nhớ. Nếu giây phút này anh đã nhận ra ''À, người đó chẳng phải em'' thì vờ vĩnh chi nữa mà ép buộc hướng đường anh đi ? Bước cạnh em nhưng anh có thấy nỗi nhớ lạc phương nào xa lắm hay không ? Hàng vạn câu hỏi em bỏ ngỏ nhưng thật ra đã thừa biết lí do. Vậy thì, hẹn em một chiều nắng rồi bảo rằng mình chia tay, đi anh.
Nếu một ngày như thế, hãy bước đến trước mặt em, nói cho em nghe về những thật thà của tình cảm riêng mình anh mang. Yêu thương anh rẽ nửa cho người con gái ây, em biết mà. Đừng lừa dối em với những gò bó của tình cảm. Có cố níu thì những mòn mỏi thương nhớ ấy đã chai sạn, em không trách.
Người con gái anh yêu, tóc chấm lưng và đôi mắt cười biết nói. Em chẳng thế đâu anh, nên đừng tàn nhẫn dựng lên em như tấm bình phong cho niềm yêu anh chia hai ngã. Em là em và chúng ta là người thương của ngày cũ . Mặn nồng anh ấp ủ cho người cũ là em đã không còn. Anh đổi lòng với những vụng dài khờ khạo của tình yêu mới. Ừ, em hiểu, thế thì bước tiếp đi anh. Chặng cuối của niềm thương lạc hướng ấy gấp sang trang mới rồi. Anh có thấy chơi vơi khó thở khi ủ tim mình cùng với nỗi nhớ đã cạn vơi không ? Dõi mắt nhìn em đi, em ở lại sau lưng anh cùng những rạn vỡ rải đều trên hướng đường chúng mình từng đi ấy. Đôi chân em mệt nhoài vì chẳng thể đuổi kịp tháng ngày mang danh là của chúng mình hoặc đôi ta. Thì thôi, mình chào nhau ở đây rồi nối chân cho những dĩ vãng trôi về quá khứ. Cười khóc cho em sẽ để dành vào một tối đơn côi.
Và, anh à, nếu một ngày như thế, ngày chúng mình tự buông nhau lời chào chia ngã đường yêu, chiếc bập bênh thiếu hình người em sẽ để ngỏ. Lên xuống cùng với niềm vui nỗi buồn, giờ anh buông thì em sẽ ngồi yên dưới mặt đất. Anh đừng lo, rồi em sẽ ổn thôi. Có dối lòng nhưng những nổi nông tuổi trẻ cũng đã đường cùng. Anh chín chắn để biết mình cần yêu những gì, đúng không anh ?
Một ngày như thế, ngày em ở lại dòng người khóc cười đợi chờ yêu thương....

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

NẾU ANH YÊU MỘT CÔ GÁI NHƯ EM

Em biết, có thể là vô lí, có thể đòi hỏi của em quá nhiều, nhưng em tin rằng anh sẽ thấu hiểu và chấp nhận em, người con gái yêu anh và coi anh là duy nhất trong lòng của cô ấy.
***
Nếu anh yêu một cô gái "khó hiểu" như em...
Thì thỉnh thoảng anh sẽ bận lòng em quá lạnh lùng, quá lí trí, ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình. Thế nhưng anh hãy hiểu, trái tim của em rất nhỏ, nếu anh đã bước được vào rồi, thì chỉ chứa riêng mình anh. Cô gái như em, không hay thốt ra những lời mật ngọt, không hay dành những điều lãng mạn, cô ấy có thể giả vờ chẳng để ý, chẳng quan tâm anh, nhưng mỗi câu nói của anh cô ấy đều nhớ, mỗi điều anh làm cô ấy đều chẳng quên, rồi sau đó lặng lẽ làm những điều thầm kín cho anh mà đôi lúc anh không hề hay biết. Tình yêu của em, không vĩ đại như biển, mà giống như suối, bền bỉ và kiên nhẫn.
Nếu anh yêu một cô gái "ngốc nghếch" như em...

Đôi lúc anh sẽ chạnh lòng khó chịu khi em nhớ về người cũ. Em hoài cổ, thường hay nghĩ nhiều về quá khứ, anh cũng biết mà. Em rất khó dành tình cảm cho một ai đó, vậy nên càng khó khăn hơn khi em buộc phải quên đi người ấy. Nhưng, " nhớ" không có nghĩa là còn yêu, đúng không? Em nhớ về người cũ, đơn giản chỉ để nhìn lại bản thân trong quá khứ, để mà trân trọng tình cảm hiện tại, trân trọng tình yêu của anh nhiều hơn nữa mà thôi.
Nếu anh yêu một cô gái "vô tâm" như em...
Đôi khi anh sẽ phải tức giận phát điên vì những bận rộn trong đời thường của cô ấy. Cuộc sống của em vốn dĩ đã có rất nhiều màu sắc trước ngày anh đến, nên em không thể gạt bỏ mọi thứ chỉ để quẩn quanh bên anh. Hãy hiểu cho em nhé. Không phải em bỗng dưng quên mất anh đâu, mà đôi khi em muốn dành khoảng trời riêng cho chính mình, và cho cả anh nữa mà thôi.
Nếu anh yêu một cô gái "đa cảm" như em...
Hãy ở bên cạnh khi em im lặng. Cô gái như em, không muốn người khác thấy nỗi đau của mình, mà luôn rơi lệ một mình khi không còn ai cả. Anh từng nói rằng, em luôn đè nén tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, luôn cho rằng bản thân có thể chịu đựng, nghĩ mình quá kiên cường. Nhưng thật ra những lúc ấy, anh biết, em thực sự muốn có người ở bên cạnh, không cần nói gì cả, chỉ cần cho em tựa vai vào để vơi bớt những thương tổn sâu kín trong lòng.
Nếu anh yêu một cô gái đã chằng chịt vết thương như em...
Làm ơn hãy kiên nhẫn. Em không muốn anh khổ sở, cũng không muốn bản thân mình khổ sở, nếu cứ lao vào tình yêu như một con thiêu thân giống những ngày trước. Vậy nên, hãy kiên nhẫn đợi chờ, cho em thời gian để có thể vượt qua mọi thứ. Cô gái như em, quá cầu toàn, nên khi yêu cũng muốn yêu anh theo cách hoàn hảo nhất có thể. Em muốn đến với anh khi không còn xước xát, khi đã vui vẻ lạc quan trở lại, chứ không phải yêu anh, rồi yêu luôn cả nỗi đau dài trong quá khứ.
Yêu, từ này với em mà nói, quá trân quý, không thể dùng bất cứ lời lẽ nào để diễn đạt. Nhưng một khi nói ra, nghĩa là anh đã trở thành điều bất ngờ tuyệt vời nhất mà em có được, mà em trân trọng. Nếu anh yêu một cô gái em, đừng chỉ là người yêu, hãy là một người bạn thân, là anh trai, là người lớn, bao dung cho cô ấy.
Em biết, có thể là vô lí, có thể đòi hỏi của em quá nhiều, nhưng em tin rằng anh sẽ thấu hiểu và chấp nhận em, người con gái yêu anh và coi anh là duy nhất trong lòng của cô ấy.

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

CHÀO ANH, NGƯỜI THƯƠNG CŨ

Anh từng bảo em hãy sống cho hiện tại và tương lai, hãy mạnh mẽ và là chính em, khi chẳng có anh bên cạnh chở che. Nhưng hiện tại của em là anh, tương lai của em cũng có hiện diện của chính anh! Anh cũng từng bảo em hãy quên anh đi, rồi sẽ có một người thay thế yêu thương, nhớ mong của em dành cho anh. Quên anh, em ko làm đc, đừng ép em như thế. Nếu mọi thứ của anh cứ âm ỉ không dứt trong em, nếu yêu thương cứ như vừa mới hôm qua thì....em phải làm sao?
***
Em cứ sợ sau khi buông tay, em cứ day dứt về một mối tình, một mối lương duyên không trọn vẹn, cứ lo sợ quyết định ngày đó của mình là sai, em sợ em sống mãi trong quá khứ, trong những ngày tháng có anh, để biến kỉ niệm thành nỗi nhớ ám ảnh em suốt những con đường dài không đích đến, rồi tự dằn vặt mình, đem thương nhớ ra tự giết chính bản thân mình về đêm. Anh à! Em sợ, thời gian mình xa nhau không đủ xoa dịu vết thương lòng, không đủ để hình bóng anh khuất lấp sau hoàng hôn ấy, để mình em gục ngã. Em cũng yếu đuối, biết làm sao nếu lỡ em cứ yêu anh nhiều đến như thế, cứ mong chờ chỉ mình anh sau tất cả, nếu cứ thương anh quài làm sao em sống đây?
Em gọi anh  là yêu thương, là hạnh phúc mà e đã từng có, là thứ đã từng rất quan trọng trong cuộc sống của em lúc ấy,đã từng yêu anh nhiều nhất có thể, đã từng mơ về cuộc sống có nhau, cùng nhau hướng đến một tương lai, từng chỉ thấy một mình anh trong tất cả những con người xung quanh em, và dường như xem anh là hơi thở.
Nhưng bây giờ, giữa chúng ta chẳng là gì cả, chỉ là ràng buộc quá khứ của nhau trong kỉ niệm, nhắc tên anh, em cũng chẳng còn cảm giác thổn thức, chỉ bất giác mỉm cười, như nhắc đến một thứ đã từng thân thuộc.
Anh ơi! Yêu thương của em dành cho anh nó ngủ quên rồi, và em chắc nó cũng sẽ không thức giấc, em cũng chẳng còn cảm giác nhói ở lồng ngực khi bắt gặp những nơi chúng ta thường đến, em cũng chẳng còn nhớ nhung những cử chỉ thân quen anh từng làm. Em còn nợ anh một lời hứa, xin lỗi anh, em chưa đảm bảo em sẽ làm đc cho anh.
Cả em và anh giờ đây đang rẽ ra hai hướng khác nhau, chúng ta đang hướng đến một tương lai tươi sáng, mà ở đó, không có sự hiện diện của nhau, cũng chẳng có mục đích riêng dành cho nhau. Cũng không hẳn là quên, nhưng chẳng có thói quen nhớ đến, vì những xô bồ nơi em nó đẩy anh ra xa hiện tại, nó lấp đầy những khoảng trống không cho em thường nghĩ đến anh, như vậy cũng tốt.
Đừng buồn anh nhé! Khi em nói em chẳng còn cảm giác gì với anh. Quá khứ, hãy để nó phủ một lớp bụi, hãy đế nó thành một phần trong cả cuộc đời, hãy để nó thành dĩ vãng! Nhưng đừng quên nó anh nhé!
Hãy nhớ chúng ta đã từng yêu nhau bằng cả trái tim non nớt khi bước vào đời, hãy nhớ chúng ta đã yêu nhau một cách chân thật ko giả dối, và hãy nhớ chúng ta đã từng là của nhau.Hãy để mọi thứ đã từng là của nhau trở nên êm dịu nhất có thể, hãy mỉm cười khi tình cờ gặp lại nhau, hãy nhớ nhau, nhớ chúng ta đã từng là của nhau, vì chuyện tình của mình đã từng rất đẹp, anh nhỉ?

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

LỰA CHỌN

Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ không bật ngửa ra vì lạ. Bạn không cần giỏi vì sự hãnh diện của tôi. 
***
Có lần, tôi đứng lâu trước ngã ba. Bạn ngồi ở đằng sau, sốt ruột nói, "mẹ, đèn xanh kìa, sao mẹ không đi ?". Đèn đỏ lần nữa, và thêm một lần xanh. Tôi chạy thẳng.
Rẽ trái một quãng, là nhà của một cô giáo mà tôi đã liên lạc trước, người sẽ dạy cho bạn tôi học lớp một trước khi vào lớp... một. Tôi đã đến đó, nhìn những bạn trẻ cùng lứa, hay nhỏ hơn bạn đang lả mồ hôi, cắn môi rèn những dòng chữ đầu đời, làm những bài toán đầu đời dưới ánh đèn xanh xao. Nơi này, mùa hè của bạn sẽ đi qua, cùng với cô giáo, bút, tẩy, những con chữ...
Nhưng chiều nay tôi không đưa bạn đến với cô giáo. Lần thứ hai tôi lỡ hẹn, lần đầu là nửa năm trước, lúc đón bạn từ nhà trẻ, tôi thấy một bạn gái đang ngồi bẹp dưới chân mẹ, khóc tỉ tê. Người mẹ cũng trạc tuổi tôi, phân trần "con bé không chịu đi học chữ...". Tôi bỗng liên tưởng bạn ngồi khóc dưới chân mình, trong buổi chiều mai, khi bạn biết tôi đến trường chỉ để chuyển bạn đến một trường học khác. Tôi bỗng thấy sợ, không phải sợ những giọt nước mắt tủi hờn kia mà tôi sợ mình không an ủi được một đứa trẻ, tôi có gì để giải thích một cách dễ hiểu nhất, tại sao nó phải đến trường, học những thứ mà gần một năm sau nó mới phải học?
Hôm đó tôi cũng dừng lại ở ngã ba, ngẩn ngơ để rồi đi thẳng. Tôi yêu những ngã ba, ngã tư vì chút thời gian ít ỏi mà chúng dành cho tôi, để nghĩ, chọn lựa, đắn đo. Tôi cảm ơn ông già bán dạo bên vỉa hè. Một chiều nào ông dựng chiếc xe đạp treo những con diều nhiều màu rực rỡ.
Những cánh diều nhắc nhớ. Cánh đồng. Bờ vườn. Những cuộc chơi vô tận. Những đứa bạn gầy nhom nghèo khó thuở thiếu thời. Lớn lên tôi vẫn không tin là có thiên đường nào tuyệt hơn những mùa hè ngày trẻ dại. Từ khi tôi mang bạn theo bên đời, bắt đầu dành dụm cho bạn, vài lần bỗng buồn hiu, tôi không làm sao để dành được cho bạn cái tuổi thơ hoang dã ngọt ngào của chính tôi xưa.
Tuyệt vọng hơn, tôi phải tham gia hủy hoại thiên đường của riêng bạn. Nhỏ nhoi thôi, chỉ là những món đồ chơi bị vặn vẹo rã rời, bộ phim hoạt hình với cuộc rượt đuổi triền miên của mèo chuột, những cuộc đi công viên vào cuối tuần bắt tay với... khỉ, và lăn lóc vào bãi cát bên kia đường, bắt chuồn chuồn, cào cào trên những vạt cỏ ống... Nhỏ nhoi, và đơn điệu, nhưng rồi một ngày tôi nhận ra, bạn cần học, như tất cả bạn bè của bạn đang sấp ngửa học, như những thần đồng biết chữ tuổi lên bốn, lên năm.
Tôi toan tính đẩy bạn đến một lớp khác, và học những thứ mà tôi không chắc là có ích cho đứa trẻ bảy tuổi. Những đứa trẻ luôn học vì sự tự hào của cha mẹ, nhưng bạn học vì tôi thấy tất cả trẻ con đều... học. Tôi biết là bạn sẽ khóc, giãy giụa, ì ra không chịu đi. Như ông luận sư Osho trong cuốn sách mà tôi đọc. Sau này, bạn nói, vì mẹ ép buộc tôi, nên tôi mới đi học, chứ tôi chẳng muốn học chút nào.
Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ không bật ngửa ra vì lạ. Bạn không cần giỏi vì sự hãnh diện của tôi. Bao giờ bạn cảm thấy hãnh diện vì sự giỏi giang của chính mình, bạn cứ học sáng, học trưa, học chiều, học tối. Hồi cô giáo mẫu giáo phàn nàn rằng bạn học không tốt, tôi ngoác miệng ra cười, chuyện đó bình thường thôi. Tôi không phổng mũi vì bạn giỏi giang hay buồn bực vì bạn chậm chạp. Học giỏi, điều đó tuyệt. Nhưng không giỏi cũng không sao.
Như vậy thì mình cũng phóng khoáng lắm, tôi tự thuyết phục mình. Đôi lần tôi đứng lại nhưng cứ bị ai đó đẩy đi bởi một câu nói vô tình, "thằng con mình biết đọc báo rồi..." hay "bạn nó đứa nào cũng biết chữ...". Cô giáo và bà mẹ đang cố hợp tác làm nên những thần đồng. Và nền giáo dục ôm chúng vào, miệng cằn nhằn nhưng lòng vui sướng. Bởi chỉ những thần đồng mới có thể vừa cõng đá vừa bước trên gai nhọn, để đến trường học. Tôi sợ bạn sẽ bị bỏ lại đằng sau. Rẽ trái dường như là ngược chiều, nhưng người ta đi nhiều, đi mãi thành ra quen, thành ra đúng, thành một dòng chảy không sao ngăn được. Nó khiến người ta phải trôi theo. Nhưng cái ngã ba chiều nắng lạt đã cho tôi thêm ba mươi giây để nghĩ. Bỗng dưng tôi cảm giác, cuộc lựa chọn này không cho riêng bạn, mà còn cho chính tôi. Giữa một bà mẹ và một bà mẹ hãnh tiến. Giữa bà mẹ và bà mẹ yếu đuối. Và sự yếu đuối này sẽ trả giá bằng tuổi thơ bị vắt kiệt của bạn, với tấm giấy khen và năm ba cuốn sổ trắng bạn mang về, những thứ bạn đánh đổi cả thời thơ ấu.
Đường về ngược gió. Tôi ghé mua một con diều, bãi cát trước nhà không biết có đủ rộng cho cánh diều này bay lên chiều nay ? Bạn mừng rỡ. Ông già cũng mừng. Cả ngày ông chưa bán được con diều nào. Cũng như những đứa trẻ, ông cứ ảo tưởng mùa hè là con nít được chơi, chơi bất tận.
Nhưng ở thành phố này, những mùa hè như thế đã không còn nữa...

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

SAO MẸ CŨNG NÓI DỐI CON?

Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều...thì ra người lớn cũng hay nói dối.
***
Mẹ ơi! Thỉnh thoảng con vẫn nói dối mẹ...

Lúc đang dạo phố với bạn, mẹ gọi điện, con nhanh nhảu: Con đi mua sách mẹ ạ.
Ngồi chuyện trò cùng người ấy bên bờ hồ, mẹ gọi, con nhỏ nhẹ: Con đang ôn bài trên thư viện!
Cuối tuần đi chơi, mẹ gọi con thưa: Con đang xem phim với bạn phòng bên.
Kẹt tiền ăn vì lỡ mua cái áo đắt tiền, con buồn thiu gọi về: Ở ngoài này ăn uống đắt đỏ quá mẹ ơi!...

Con hổ thẹn thú nhận vẫn hay nói dối mẹ như vậy đó và chẳng bao giờ nghĩ mẹ giấu con điều gì cả. Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều...thì ra người lớn cũng hay nói dối.
Là mẹ nói dối con: Ở nhà mẹ vẫn khoẻ, vẫn đi tập dưỡng sinh với các bác hàng xóm trong khi chân mẹ bong gân, sưng nhức mấy ngày liền không đi lại được.
Là mẹ nói dối con: Sáng nay mẹ đi chợ mua thức ăn trong khi một mình mẹ chỉ đĩa dưa cùng vài con mắm, dành tiền gửi cho con.
Là mẹ nói dối con: Đàn gà nhà mình đẻ nhiều lắm. Từng quả trứng tròn mẹ gói cho vào hộp, góp lại chờ có người về, gửi cho con gái yêu. "Chắc ở ngoài ấy nó ăn uống khổ lắm, làm gì được ăn quả trứng thơm ngon thế này", mẹ thở dài, vào ra mong ngóng tiếng gà cục ta cục tác.
Là mẹ nói dối con: Ở quê cũng ít mưa gió, chỉ thương con đường xa đi học ướt mưa. Vậy mà...dịp nghỉ lễ con về thấy mẹ rải xô chậu hứng nước mưa rỏ tong tong khắp nhà.
Là mẹ nói dối con: Áo ấm của mẹ còn nhiều lắm, mặc đã hết đâu, con dành tiền mua cái nào đẹp đẹp mà mặc. Thế nhưng, suốt ba ngày tết chỉ thấy mẹ tươi cười trong chiếc áo len hồng mặc từ hồi chưa nghỉ hưu.
Là mẹ biết con đang nói dối lúc nghe điện thoại của mẹ nhưng vẫn dịu dàng: Ừ, học bài rồi nghỉ sớm nghe con, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi với bạn bè cho thoải mái đầu óc con ạ!
Bao lần mẹ nói dối, bao điều mẹ giấu diếm chỉ mong được nghe tiếng cười trong vắt của con. Mẹ âm thầm dành hết những vất vả, thiếu thốn, cô đơn chỉ mong sao con được hạnh phúc, đủ đầy.
Sao mẹ cũng nói dối con, hả mẹ?

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

KHI ĐÀN ÔNG GHEN

Đàn ông nào chẳng ghen, nhưng mỗi đàn ông ghen một kiểu.
***
Trong Hán tự, chữ ghen có bộ nữ đi kèm - cứ như thể ghen là phẩm chất đặc thù của đàn bà, đàn ông chỉ biết đàn, không biết ghen. Thật ra có hiện tượng như vậy đơn giản vì chữ Hán do đàn ông nghĩ ra.
Ớt nào mà ớt chẳng cay. Đàn ông nào mà chẳng giống như ngày nghỉ nghĩa là chẳng bao giờ đủ nghĩ dài để không ghen. Đàn ông nào chẳng ghen, nhưng mỗi đàn ông ghen một kiểu.
Khi đàn ông ghen âm thầm

Có đàn ông máu sĩ diện sôi nổi hơn máu ghen: Tôi việc gì phải ghen?. Ngoài mặt thì thế nhưng bên trong trái tim vẫn ghen âm thầm như thể yêu âm thầm, tình đơn phương.
Cũng có đàn ông khi ghen âm thầm sẽ dồn hết cả tình thương yêu vào con cái, hay các con vật nuôi trong nhà. Một điều đau khổ của đàn ông là do đặc điểm giới tính, đàn ông không chia sẻ được nỗi đau đớn khi phải ghen tuông này với bạn bè. Hầu như không có đàn ông nào khóc lóc trong vòng tay bè bạn như phụ nữ thường làm.
Có lẽ bản chất hiếu thắng của đàn ông không cho phép họ bộc lộ sự "thất bại nhục nhã" đó. Vì vậy nỗi đau càng chất chứa trong lòng và họ cứ thầm lặng chịu đựng một mình.
Đàn ông nhiều khi như con đà điểu rúc đầu xuống cát. Có đàn ông đi công tác về thấy vợ ở nhà với anh Cường, vợ giải thích anh Cường đến sửa điện. Đàn ông nghe qua cũng có lý nên bỏ qua. Lần sau đàn ông đi công tác về thấy vợ ở nhà với anh Mạnh cũng với lý do đến sửa điện, đàn ông đã đoán đoán ra chuyện gì những vẫn làm ra vẻ thản nhiên hỏi thế anh Cường hôm trước đâu?
Nếu vì lý do nào đó mà đàn ông không thể hỏi thẳng vợ chuyện vợ quan hệ ngoài luồng, vẫn phải giả đui giả điếc thì đàn ông sẽ trở nên u uất, có thể sinh nát rượu, tự hủy hoại cuộc đời mình trong những trò cờ bạc trai gái.
Chính vì đàn ông ít bộc lộ nên đàn bà cứ tưởng họ ngu ngốc, thiếu hiểu biết, thiếu nhạy cảm, không biết gì. Thực ra, nhiều khi đàn ông biết vợ không chung thủy, nhưng nói ra xấu hổ nên họ giả vờ như không biết.
Khi đàn ông hỏi một cách khó chịu: "Sao dạo này em hay về muộn thế?" là họ muốn dừng ở mức độ nhắc nhở. Nếu đàn ông cụ thể hơn: "Nghe nói dạo này em hay đi ăn với thằng Xtrau lắm đấy" mà người vợ trả lời: "Làm gì có chuyện vớ vẩn đó", thì đa số đàn ông làm như cho qua.
Khi đàn ông chớm bộc lộ sự ghen tuông
Có đàn ông đi ngoài đường về, tìm cách gây sự với vợ. Bắt vợ bật đèn. Vợ bật đèn. Lại bắt vợ tắt đèn đi. Vợ tắt đèn. Lại bắt vợ bật đèn. Vợ bật đèn. Lại bắt vợ tắt đèn đi. Cứ thế ba lần. Một lúc sau đàn ông bất thần nghĩ ra, bảo: Chắc cô hẹn hò với thằng nào, tìm cách đánh tín hiệu cho nó chứ gì. Đấy là đàn ông đã dám dũng cảm bộc lộ sự ghen tuông.
Khó chịu vì cứ nhìn thấy người yêu suốt ngày chat với mấy tay đồng nghiệp nam trong cơ quan, có đàn ông quyết định kể nàng nghe một câu chuyện cổ tích tự biên. Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa, phú ông nọ có ba cô con gái, trong đó một cô suốt ngày thích chơi bắn bi với mấy thằng nhóc cùng xóm. Kết thúc truyện đau đớn ở chỗ hai cô kia đều lấy được chồng, còn một cô đến giờ đã mười ba tuổi mà vẫn ế vì... không anh nào thích để ý một cô nàng chỉ thích chơi với con trai.
Ưu điểm của thể loại ghen này là lỡ có... ghen nhầm cũng đỡ xấu hổ vì vốn cái sự ghen này rất lòng vòng và thường không bao giờ lộ liễu đến mức làm người sử dụng quê độ.
Tuy nhiên, khuyết điểm của nó là có thể người "được" ghen không bao giờ hiểu đàn ông muốn gì, tệ hơn là nàng tưởng đàn ông... mua vui cho nàng bằng một câu chuyện nhí nhảnh con cá cảnh.
Có đàn ông bộc lộ sự ghen tuông bằng cách tạo thương tích đầy mình cho... chính bản thân mình nên khoa học gọi là ghen kiểu "khổ nhục kế". Đàn ông có thể bỏ uống bia, bỏ chơi game hay nghiêm trọng hơn, "dằn mặt" đối thủ bằng cách chạy xe lạng quạng đâm cột điện, ngã cầu thang mẻ trán hoặc leo cây té lộn cổ... nói chung là bất cứ hình thức gì giúp đưa đàn ông đến tình trạng nằm một chỗ. Thế là đàn ông có một cái cớ hoành tráng để "kết tội" đối phương: "Tại vì anh thấy em đi chơi (đi ăn, đi cà phê...) với người ta, anh buồn, anh không thiết sống, anh gây tai nạn...".
Ghen kiểu này rất dễ đạt được mục đích vẻ vang, vì phái nữ vốn dễ mềm lòng, hay nhẹ dạ và luôn luôn (tự hào) nghĩ mình là nguyên nhân của mọi bi kịch. Nàng sẽ ân hận ngoan ngoãn quay về bên đàn ông.
Hạn chế lớn nhất của trường phái này là nếu chàng nào trót ghen hơi quá tay, kết cục có thể là nguy cơ nằm viện dài hạn hoặc bị thương nặng đến độ mất khả năng... mở miệng kết tội nàng.
Kinh nghiệm rút ra là đàn ông nên vận dụng chiêu thức này một cách vừa phải và phải biết vận dụng thêm nghệ thuật hóa trang.
Khi đàn ông ghen một cách "thẳng thắn"
Nếu người đàn ông phát hiện mình bị mất "nỏ thần", thường họ không truy kích cái tên "Trọng Thủy" nào đó để trừng trị, mà bao nhiêu ghen tuông, giận dữ được trút lên đầu "nàng Mỵ Châu nhẹ dạ".
Ghen kiểu thẳng thắn nghĩa là bộc lộ rõ ràng sự khó chịu của mình (chứ không phải là ghen kiểu "bốp chát hự" là kiểu ghen được giới chuyên môn đánh giá là đàn ông nhất!)
Áp dụng chiêu thức này, đàn ông hãy dẹp bỏ mọi tự ái, sĩ diện, đến nói thẳng với người yêu: "Anh đang ghen lắm đây. Anh không thích nhìn thấy em thế này thế kia... với gã này gã nọ... Anh rất khó chịu và ghen tuông khi em như vầy như vẩy...".
99% xác suất là khi đàn ông chưa dứt lời, đối tượng đã vội vàng thanh minh, giải tỏa mọi hiểu lầm (nếu đàn ông ghen lầm) hoặc đưa ra giải pháp để đàn ông không còn phải ghen nữa.
1% rủi ro, nàng không thèm nói lời nào mà lẳng lặng mà đi rồi khuất bóng, thì ít nhất đàn ông cũng biết được mình ghen chính xác đến mấy thành công lực và tình cảm đối phương dành cho mình sâu nặng đến mức độ nào.

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

THÍCH ANH - CHỈ LÀ EM KHÔNG NÓI

Đã tới lúc em không thể chịu được thái độ, lạnh lùng và thờ ơ của anh như thế nữa. Nếu như trước đây. Mỗi khi thấy em tới sớm, anh sẽ sang hỏi han, chuyện trò cùng em. Vậy mà giờ đây, anh chẳng còn hỏi han em như trước nữa.
***
Em nhớ lắm những buổi trưa ở lại, anh sang kêu em đi ăn. Mặc dù nhiều lần rất mệt hoặc nhiều việc chẳng muốn đi nhưng em vẫn đi vì em muốn được gặp anh, được nói chuyện cùng anh. Có thể, lúc đấy anh thấy em khó hiểu, hơi tiểu thư, hơi kênh kiệu nhưng thực sự không phải như thế đâu anh. Em biết, đã có lúc em hơi vô tâm, hơi hờ hững với anh. Em thờ ơ với những sự quan tâm và chăm sóc của anh.Có hôm 9 rưỡi tối rồi mà anh còn đến nhà thăm em vì biết em ốm, lúc đó em cũng cảm động lắm chứ. Nhưng rồi giờ thì sao hả anh???
Chẳng giống như trước nữa, giờ em có kêu xe em bị sao anh cũng mặc kệ. Anh cũng chẳng quan tâm mà hỏi xe em đã sửa chưa, hay anh đưa xe em đi sửa nhé. Anh cũng chẳng còn hỏi han khi em ốm, anh cũng chẳng còn cười và nói chuyện với em nhiều như trước nữa.
Thực sự mỗi lần thấy anh như vậy, em rất buồn. Đó là lúc em thấm thía cảm giác của sự cô đơn đến nhường nào. Em đã rất rất nhiều lần muốn dừng lại nhưng rồi em đều thất bại. Đã rất nhiều lần muốn tránh không đụng mặt anh trong công ty nhưng 2 khung phòng đối diện thì tránh thế nào được hả anh???

Đã nhiều lần không muốn quan tâm đến sự có mặt của anh nữa, nhưng con tim em yếu mềm chẳng thể làm thế được. Anh có biết những hôm anh kêu anh đi nhậu say, rồi những hôm anh không đến công ty vì bận đi công trường, những hôm anh ở lại làm việc buổi tối em đã lo cho anh như thế nào không? Nhưng anh chẳng thể biết được đâu.
Giờ đây, anh coi em như người xa lạ đến thế hay sao? Em đã biết lỗi của mình vì đã từng vô tâm, từng khó chịu với sự quan tâm của anh. Nhưng ai ngờ, đến lúc này đây em lại cần anh đến như thế. Là em sai rồi. Em biết sẽ chẳng có hy vọng gì khi níu kéo một người không còn muốn quan tâm tới mình nữa. Vậy thôi, em sẽ giữ cho riêng mình em, em sẽ vẫn dõi theo từng bước anh đi đến khi nào em không thể.
Anh ạ, dù có thế nào em cũng luôn mong anh được hạnh phúc, tìm được chốn bình yên trong cuộc sống tất bật và hối hả này. Em sẽ chẳng bao giờ nói cho anh biết, em thích anh đâu.

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

HÃY DÀNH CHO BẢN THÂN MÌNH ĐIỀU NGỌT NGÀO NHẤT

Một trong những thứ khiến bạn trở nên yếu đuối, đó là chuyện, bạn để ý quá nhiều đến xung quanh. Người có lứa đôi dập dìu trên phố quá nhiều khiến bạn bất an với sự lẻ loi của bản thân. Những vụ tỏ tình gây sốc trên mạng khiến bạn ước mong một lần là mình. Những đám cưới xa hoa và ảnh cưới ngọt ngào khiến bạn thấy mình khiếm khuyết, không có người yêu dường như là lỗi của chính bạn, bạn đã thiếu một điều gì đó để được hạnh phúc!
Vì thế nên một trong những bí quyết khiến bạn trở nên kiêu hãnh, đó là hãy tự tin rằng, bản thân bạn rất ổn, rất xứng đáng để yêu và được yêu thương.
***
Chỉ là hạnh phúc của bạn chậm chân hơn hạnh phúc của người khác vài tháng, vài năm mà thôi. Nhưng ta sẵn sàng trở nên tuyệt vời hơn trong thời gian đi tới hạnh phúc và yêu thương ấy. Bởi ta chẳng chờ đợi, mà ta luôn bận rộn, luôn có say mê, luôn có háo hức tìm kiếm.
Ta quá bận rộn để không hề cảm thấy lẻ loi, và ta đủ say mê để không phải mượn lấy bờ vai ai sát bên thì mới thấy ấm áp. Sự kiêu hãnh của những cô nàng độc thân đủ lấp lánh để ngay cả những cô nàng đã yêu, đã cưới cũng phải thèm muốn. Vấn đề là, bạn có biết cách tự tỏa sáng hay không!

Nếu bạn rất thích quán bar, nhưng rất sợ vào đó một mình, thì phải hiểu rằng, thực ra nỗi sợ ấy là vì, bạn không biết nhảy, bạn đỏ mặt ngay từ ngụm cocktail hay ly bia lạnh đầu tiên, bạn thiếu tự tin khi một mình đỗ xe trước cậu bảo vệ ngoài cửa. Có gì đâu, hãy bắt đầu bằng một lớp học sexy dance và rủ cả lớp vào quán bạn thích. Vào bar gọi bất cứ đồ uống nào bạn thấy tuyệt vời nhất, và có thể chỉ cần uống mùi hương và màu sắc cùng không gian thôi mà, ai bắt bạn sẽ phải dốc tận đáy một ly B52 đang cháy lửa xanh tím trước mặt!
Hoặc, hãy chọn một chiếc taxi để dừng tận cửa quán bar! Và rất nhiều nàng đồng nghiệp, thực ra rất muốn được bạn rủ tới một nơi họ cũng (vì ái ngại, vì một mình) chưa từng bước chân tới. Kiêu hãnh là lúc không đổ lỗi nỗi buồn của mình cho người khác. Không có hoàng tử, công chúa vẫn cứ là công chúa!
Nếu bạn đi qua một quán cà phê tuyệt đẹp và lãng mạn, có giàn hoa leo trên tường rất dễ thương, chỗ ngồi với góc nhìn ra mặt hồ ngọt ngào vô cùng, rồi nghĩ thầm: Bao giờ mình có người yêu sẽ dẫn nhau vào đây cầm tay, uống một ly cà phê lãng mạn chiều thứ 7, thì bạn nhầm rồi đấy! Cứ nghĩ thế thì bạn sẽ độc thân cho tới lúc cái quán đó đóng cửa và đổi chủ. Và bạn gặm nhấm sự chua chát của nỗi cô đơn không người yêu suốt thời gian đó!
Hãy mang theo cuốn sách bạn yêu thích, rồi chiều thứ Bảy nào tới cái quán xinh đẹp đó, ngồi chỗ bạn thích, gọi thứ đồ uống lãng mạn nhất, và nhâm nhi hạnh phúc của mình đi! Nếu chưa ai yêu bạn, không có nghĩa là bạn không có quyền yêu chính bản thân mình! Và dành cho bản thân mình điều ngọt ngào nhất trên đời!
Độc thân, còn cô đơn, không có nghĩa là không có quyền được sung sướng, ngọt ngào, lãng mạn. Chờ người khác yêu chi bằng hãy yêu lấy chính bản thân mình trước đã!

Theo Ái Trang

Ngày Mi BĐầu

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

CÀ PHÊ ĐẮNG HAY NGỌT?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...
***
Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong lòng nguyền rủa con Ngọc nghỉ học mà không báo, làm nó chả kịp chuẩn bị mà đi muộn.
Bạn bè thân là thế! Bạn bè một thuở xách dép đi mẫu giáo là vậy.


Yên vị trong lớp, bàn chỉ còn nó và Tuấn. Mà trước khi Ngọc chuyển đến thì cũng chỉ có chúng nó. Lấy sách vở ra, nó liếc thằng Tuấn. Vẫn vậy! Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không nhìn. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không chào. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà chảnh, kiêu, sĩ.
- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".
Thằng Tuấn liếc nó một cái, buông một câu: "Gì?".
- "Hôm nay con Ngọc nghỉ.".
- "Thì sao?".
- "Tức là hôm nay tao sở hữu ba cái ngăn bàn. Ồ kế?".
- "Mày rảnh à?". Thằng Tuấn nhìn nó khinh khỉnh: "Hết chuyện để nói à?".
Nó cũng biết là "hết chuyện để nói" thật, nhưng cũng chẳng biết thế nào là bắt chuyện có duyên nữa. Nó thích Tuấn. Nhưng nghịch lý là nó ghét Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con trai gì mà im như thóc, động tới là cọc cằn. Không thể yêu thương nổi. Thế mà trời đất xui khiến thế nào mà nó lại thích Tuấn. Thinh thích.
Có lẽ từ chuyện hồi cuối năm 11 mang tên "sự cố hi hữu". Chắc do nó cận nặng quá nhưng cũng có thể sự việc đã vốn phải như vậy! Hôm ấy, cô trả vở cho cả lớp thì vở nó bị một tên con trai khùng điên giấu đi. Ra chơi, trong lòng đã sẵn bực tức, tay đã cầm chắc cái thước kẻ, phăm phăm ra chỗ ghế đá cầu thang - địa bàn của hội con trai lớp nó. Tiếng nói chuyện ồn ào, hỗn độn, vui vẻ. Nó chẳng để tâm không khí ra sao, sát khí đùng đùng xông thẳng đến mục tiêu đã xác định và. . . "Binh! Bốp! Chát!...", và âm thanh chửi bới: "XXX" (Gốc gác của thằng giấu vở). Khi đánh người, mắt mũi nhắm tịt vào, đã thế lại còn đánh đau, chửi to. Lúc sau nó mới dám mở mắt ra. Ôi thôi . . . Đánh nhầm người! Nạn nhân không ai khác là Tuấn. Thằng con trai tròn mắt nhìn nó, cười ngớ ngẩn, chả có dấu hiệu trả thù bỗng làm nó áy náy vô- cùng- khủng- khiếp. Mấy tên con trai khác thì bò lăn ra cười, sảng khoái. Nó xấu hổ muốn chết. Trong lòng gào thét, ruột gan ngoáy lộn: "Trời ơi! Ai giết tôi đi! Giết tôi Đi!!!".
Từ đấy nó mới hay để ý đến Tuấn. Từ áy náy chuyển sang thương hại, rồi sau loằng ngoằng giai đoạn mới "thinh thích".
***
Nó khi thích một người, ngớ ngẩn vô cùng.
Nó thích âm thầm quan sát Tuấn dù ngoài mặt đúng kiểu nhìn- cậu- thì- tôi- thà- nhìn- đầu- gối. Nó để ý Tuấn hay gục xuống bàn, hay ngồi vẽ linh tinh, xấu xí, hay thao thao bất tuyệt về mấy game LMHT nhưng cũng tỏ ra chăm chú khi học mấy môn hóa, lí. Lúc ấy trông Tuấn thật hiền.
Nó thích âm thầm tìm hiểu. Lên mạng xem đủ thứ chiêm tinh, bói toán. Rồi khi ở lớp, nó thường nói bóng gió hỏi về Tuấn, bất cứ điều gì: gia đình, bố mẹ, sở thích,...
Cả lớp không ai biết nó đơn phương Tuấn, trừ Ngọc. Bao nhiêu điều về Tuấn nó đều kể cho Ngọc. Dài dòng, lằng nhằng, nhàm chán đến nỗi Ngọc phát ngán, không thôi than thở: "Trong cuộc tình, người khổ nhất không ở trong cuộc mà là đứa ở ngoài hứng nước mắt, lau nước mũi cho người đơn phương".
Nghe vậy, nó nhăn nhó:
- "Thế mày muốn tao làm sao? Hả?".
- "Thì cứ bình thường đi, chuyện gì đến sẽ đến, thôi Bye bye đồ con lụy tình, sáng mai nói tiếp."
Con bạn thân cụp máy cái "Rụp". Nó chán nản nhìn màn hình điện thoại đen ngòm. Rồi lết vào bàn học, lớp 12 rồi, không lo học hành mà còn lo chuyện yêu đương. Đúng là nó rảnh thật.
***
Cuộc sống của nó vẫn trôi đều đều. Vẫn học, vẫn chơi, vẫn đơn phương.
Rồi đến một buổi chiều nào đó, nó phải ở lại trường muộn làm mấy công tác Đoàn Đội. Nó là bí thư. Đường hơi âm u vì mưa, con gái đi bộ một mình. Nó hơi sợ. Đi được một đoạn ngắn, nó thấy một tên con trai đứng cách nó không xa đang loay hoay cạnh cái xe đạp. Nhìn qua nó biết ngay là Tuấn. Bớt sợ hơn nhiều. Nếu trên đường gặp một thằng con trai đi xe đen, giày đỏ, đeo cái tai nghe bự chả bá không kể nắng mưa, ngày đêm thì tức là gặp Tuấn rồi đấy!
Nó lại gần. Biết là nó, Tuấn cũng chẳng để ý, chân bận bịu đá đá vào cái xe. Bộ dạng luống cuống vụng về.
- "Mày làm gì thế? Xe hỏng à?". Nó hỏi.
- "Tuột xích.".
- "Ừ! Thế mày đang làm gì? Phá xe hay sửa xe?".
- "Về đi, kệ tao.".
- "Biết sửa không?".
Thằng con trai đánh trống lảng:"Đi đâu muộn thế? Về đi.".
Nó sung sướng:"Đừng bảo mày không biết sửa xe đấy nhá!".
- "Về đi, mày rảnh à?".
- "Không về thì sao?".
- "Về!".
- "Không!".
- "Đã bảo về cơ mà". Thằng con trai gắt lên.
Trần đời này đây là lần đầu tiên nó thấy một thằng con trai lớn từng này mà không biết sửa xe. Nó lếch thếch nhặt cái que trên đường, đẩy thằng Tuấn qua một bên:
- "Nhìn tao mà học hỏi. Này nhá, một tay mày lấy cái que đẩy day xích vào bánh răng. Nhìn! Đây này! Tay còn lại quay cái bàn đạp để dây xích nó vào. Ơ! Sao không được?". Nó cũng loay hoay.Trần đời này đây là lần đầu nó sửa xe dựa vào những gì nhớ được từ bố với anh trai.
Thằng Tuấn há mồm ra cười cái mặt "dầu nhớt" của nó: "Con gái lại còn bày đặt. Mày tưởng tao không biết à? Không biết à? Tao biết đấy. Lừa mày thôi. Để tao!". Thằng Tuấn làm ngon ơ. Nó tức nổ mũi, hậm hực bỏ về.
- "Cần đi nhờ không?". Tuấn đi theo hỏi.
Mắt nó sáng lên, đồng ý luôn dù nhà nó ngay gần. Vui! Ngọc nói rất đúng, cứ để bình thường, chuyện gì đến sẽ đến.
Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...
Valentine, nó tung tăng mang hộp sô- cô- la đến lớp. Nó quyết rồi: Dám thích thì phải dám thổ lộ. Nhưng còn tùy hứng. Vui thì tặng, không vui thì tự thưởng.
Còn lớp nó nhộn nhịp phải biết. Mấy cặp yêu nhau tình cảm tràn nước mắt. Phim Hàn phủ sóng rộng rãi. Rồi hoa, rồi quà, rồi sô- cô- la... Rồi tỏ tình, rồi cảm động, rồi vân vân.
Vào học, cô nở nụ cười tươi hiếm có với cả lớp như được tặng quà. Cả lớp mừng rỡ cũng như nhặt được quà. Cô vẫn tươi cười: "Cả lớp...! Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.". Cả lớp méo mặt ồn ào than trời than đất. Thế mà hai đứa ngồi cạnh nó lại im lặng đến lạ. Nó cũng chẳng buồn để ý. Lục cặp Ngọc mò giấy kiểm tra. Đập vào mắt nó là một tấm thiệp trắng sữa thắt nơ đỏ. Đẹp thật! Toan cầm thì Ngọc giựt lại:
- "Táy máy! Giấy đây, cầm lấy.".
- "Hứ! Ai thèm quan tâm!".
Ra chơi. Nó vẫn giữ khư khư hộp sô- cô- la. Lớp 12 rồi, liều chút có sao nhưng lộ liễu quá. Chắc thằng Tuấn chả thích đâu. Nhưng chưa thử sao biết. Khó nghĩ quá! Nó quay ra hỏi Ngọc, con bé đang gằm mặt xuống bàn đúng kiểu đang suy nghĩ cấm làm phiền.
- "Này, mày nghĩ tao nên tặng không?".
- "Tùy mày".
- "Tùy thế nào được, không biết nên mới hỏi chứ.".
- "Tao cũng đang chán đây, chẳng biết có nên nói cho mày không?".
- "Nói gì?". Dây thần kinh tò mò của nó trỗi dậy.
- "Mày hứa không buồn, không giận, tao mới nói.".
- "Đã biết. Thì cứ nói đi xem nào!".
Ngọc lôi từ trong cặp ra cái thiệp nơ đỏ khi nãy, mồm lẩm bẩm: "Đến đau đầu vì mày!".
Nó nhận lấy, mở tấm thiệp ra. Nét chữ quen quen, viết khá dài, lướt từ đầu đến cuối, ký tên: Tuấn. Nó khó hiểu: "Là sao?". Ngọc ủ rũ: "Thằng Tuấn, nói thích tao, sáng nay mày ạ.".
Nó gần như hiểu ra nhưng vẫn vờ ngây ngốc: "Tuấn nào?".
- "Mày yên tâm, t không thích nó đâu.".
- "Thằng Tuấn thật hả?".
- "Xin lỗi, đừng buồn mà.".
Mắt nó cụp xuống, mồm khô khốc nói: "Ừ, không sao đâu.". Nhưng kỳ thực cảm giác cứ sao sao ấy. Tim nhói lên một tiếng "ay ui". Khó chịu. Bực tức. Trong lòng sôi sùng sục, ngọ nguậy không yên.
Cuối giờ, nó lại bình thường tươi cười nhìn Ngọc: "Tao không buồn đâu. Nhìn đi, tình cảm vớ vẩn thôi mà.". Ngọc thở phào khoác vai nó.
Nhưng nó buồn thật. Thất tình là đây sao? Là vị đầu tiên của cà fê đắng, đắng ngòm. Nhổ không được mà nuốt chẳng xong. Bức bối khó tả.
Nó cho cả một vốc sô- cô- la vào mồm, nhồm nhoàm nhai. Bố khỉ! Sô- cô- la gì mà đắng. Cái gì cũng đắng. Lại còn mặn. Mặn chảy nước mắt.
***
Đã hứa là không giận nhưng nó vẫn giận. Nó ghen. Mấy ngày liền tức vô cớ với Ngọc và Tuấn. Thằng Tuấn cũng không phải là đứa lằng nhằng. Một khi bị từ chối là thôi, lòng tự trọng cao không níu giữ dù trong lòng tất nhiên là chẳng vui được rồi. Còn nó cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lầm lì lì, động tới là gắt.
Ngọc đi lẳng lặng cạnh nó:
- "Dạo này mày làm sao thế?".
- "Sao là sao?".
- "Có gì thì mày cứ nói ra đi, để tao còn biết".
Nó thẳng thừng: "Chả có gì để nói cả".
- "Mày vẫn giận phải không? Tao biết. Tao xin lỗi".
- "Việc gì phải xin lỗi. Mày có làm gì đâu".
Ngọc bực bội : "Mày cứ như thế này thì ai mà chiều theo ý mày được. Tại sao cứ phải tự chuốc giận lên mày, lên người khác thế, mày thích nó thì sao không nói đi, việc gì phải để ý đến người khác. Để chuyện tình cảm bị ảnh hưởng từ bên ngoài là không đáng. Mày biết không?".
Nó ngập ngừng: "Uống nhầm cà fê đắng một lần, có muốn uống nữa không?".
- "Nhưng vị cuối rất ngọt. Tùy mày!".
Về nhà, chưa kịp lên phòng, bố mẹ đã gọi nó lại. Trong đầu còn một mớ bòng bong sau mấy lời con Ngọc. Bố mẹ nó nghiêm túc:
- "Học kì II rồi, không lâu nữa là ra trường. Con tính thi trường gì?"
- "Con không biết".
- "Sao lại không biết, bố mẹ để cho con mấy năm thoải mái rồi thế mà con không có suy nghĩ gì sao?".
Nó không nói gì, cúi mặt, tay vân vê vạt áo.
- "Hay con thi nghành của cậu con. Khối đấy vừa sức, với lại ra trường đã có cậu lo, đỡ tiền chạy việc. Giờ cốt là học trường nào dễ kiếm việc. Con thấy sao?".
- "Con thấy cũng được. Thôi con lên phòng trước".
Bố mẹ làm nó thấy đột ngột quá. Ra trường. Đại học. Kiếm việc. Hoang mang quá. Nhận ra nó đã lãng phí thời gian 12 năm học vào những việc vô bổ. Dẹp! Dẹp hết! Dẹp chơi. Dẹp yêu. Dẹp một người.
Đúng là tình cảm của nó thật dễ bị lung lay. Một điều thôi dễ khiến nó từ bỏ.
***
Nó học thật. Vội vàng cho mấy kì thi. Chẳng màng chuyện yêu dù tình cảm của nó ngày càng nhiều. Nó vẫn vô thức quan sát Tuấn, chán chán thì viết tên lên bàn. Có khi vẫn giả vờ vô tình chạm mặt trên đường, có mục đích cả.
Ngày cuối cùng, lớp nó vừa vui, vừa buồn. Vội vàng trao nhau những cái ôm, lời nói.
- "Mày! Để tao kí!".
- "Chưa, con Hà đang kí dở".
- "Thi tốt nhá con điên".
- "Thằng dồ viết cho tử tế, chữ xấu quá!".
- "Linh ơi, anh yêu em!".
- "Yêu cái đầu, sao giờ mới nói?".
- . . .
Nó cũng thấy nao nao. Hồ sơ đã nộp. Học cũng xong. Chỉ chờ ngày thi. Chả còn áp lực nữa. Chỉ còn Tuấn, không kịp thổ lộ, nó sợ sẽ phải tiếc nuối. Lấy hết can đảm:
- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".
- "Gì?".
- "Hôm nay buổi cuối cùng".
- "Thì sao?".
- "Tức là tao ôm mày một cái được không?". Nói câu này nó chắc thằng Tuấn sẽ nói: "Mày rảnh à?". Nhưng không:
- "Được. Buổi cuối". Tuấn chủ động ôm nó. Một cái ôm chặt. Bỗng dưng nước mắt nó tràn ra. Nó cũng ôm chặt, lè nhè: "Mày ôm tao thật à?".
- "Tao có bí mật muốn kể cho mày.". Tuấn buông nó ra, ghé tai thì thầm: "Thực ra. . . Tao không biết sửa xe đâu. Tao nhìn mày chỉ thôi".
Nó phì cười : "Mày rảnh à?".
- "Ừ. Rảnh giống mày".
- "Vẫn giữ liên lạc nhá, bạn bè tốt".
- "Nếu mày muốn..."
- "Thế thi tốt nhá!".
- "Ừ. Thi tốt".
Nó thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình đầu của nó, ngọt như vị cuối cà phê. . .

Theo Đan Thanh

Ngày Mi Bt Đu